Từ Khi Làm Tán Tu, Tâm Lý Của Ta Tốt Hơn Nhiều

Chương 19: Tống Ly, Anh Hùng Của Ngươi Tới Rồi!

“Ngươi thật sự tin lời Phan ca nói sao? Nói không chừng hôm nay chính là lời cảnh cáo của Liễu di đối với chúng ta đấy? Nếu chúng ta không nghe lời, bà ta lập tức đuổi việc chúng ta!”

Động tác viết chữ của Tiêu Vân Hàn khựng lại.

“Không cần trả nợ nữa, chẳng phải là tốt hay sao?”

Nghe vậy, Lục Diễn cũng sững sờ.

Hình như đúng là như thế…

Không, không đúng, nhất định không phải như vậy!

“Nợ nần sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển sang người khác mà thôi!” Lục Diễn đột nhiên nói, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng: “Chắc chắn là vì Tống Ly!”

Tiêu Vân Hàn nhìn chằm chằm Lục Diễn đầy nghi hoặc, không biết hắn lại nổi cơn điên gì.

“Bởi vì Tống Ly tự sáng chế ra Kiện Vị Tiêu Thực Đan khiến Liễu di thấy được giá trị của nàng, bà ta muốn giam cầm Tống Ly cả đời ở Ngũ Vị Các để nàng kiếm linh thạch cho Ngũ Vị Các, lợi dụng nàng, tra tấn nàng, vắt kiệt nàng!”

Giọng điệu đột ngột cao vυ't của Lục Diễn làm Tiêu Vân Hàn giật mình.

“Lão yêu bà đó muốn khống chế Tống Ly chặt hơn, muốn thực hiện kế hoạch của mình, mà ta và ngươi chính là trở ngại lớn nhất của bà ta, cho nên bà ta muốn loại bỏ chúng ta.”

“Đầu tiên là thăm dò chúng ta, để chúng ta đắm chìm trong cuộc sống an nhàn của một tên tiểu nhị rồi từ từ đuổi việc chúng ta. Chúng ta căn bản không dám phản kháng bà ta, sau đó để Tống Ly một mình ở lại trong bếp luyện đan, trả nợ…”

“Trả món nợ mà cả đời nàng cũng không trả hết nổi!”

Tiêu Vân Hàn cắt ngang: “Ta cảm thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

“Tống Ly đáng thương, một thân một mình, tuổi còn trẻ mà đã có con ba tuổi, đứa nhỏ lại còn bị câm nữa!” Lục Diễn hoàn toàn không nghe hắn nói: “Giờ lại gặp phải chuyện bất bình như vậy, ta, Lục Diễn, nhất định phải ra tay.”

“Thiên hạ bất bình, không phải ta thì ai nữa!”

“Tống Ly, ngươi không cần phải làm anh hùng nữa.” Lục Diễn đứng dậy, bước đi nhanh như gió: “Anh hùng của ngươi tới rồi đây!”

Tiêu Vân Hàn thở dài, lập tức tay thành kiếm chỉ kèm theo một luồng kình phong. Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, Huyền Thiết Linh Kiếm bay ra chắn trước mặt Lục Diễn.

“Phan ca nói hôm nay Liễu di đang nổi giận, nếu ta và ngươi đi tới đó, đầu khó mà giữ được.”

Lục Diễn hít sâu một hơi, trong chớp mắt đã nghĩ ra vô số khả năng, vẻ mặt hào hùng lúc nãy tan biến như mây khói.

“Thật ra ta cũng thấy không cần trả nợ nữa cũng tốt, rất tốt.”

Lục Diễn ngoan ngoãn trở lại chỗ dưới gầm cầu.

Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, Tiêu Vân Hàn lại tiếp tục viết chữ.

Nhưng chưa im lặng được bao lâu, Lục Diễn lại đột nhiên nói:

“Ngươi nói xem, cha đứa nhỏ kia là ai?”

Động tác trên tay Tiêu Vân Hàn lại khựng lại, ngẩng đầu lên.

Điều Lục Diễn nói chính là điều hắn vẫn luôn nghi ngờ!

Ánh mắt Tiêu Vân Hàn trở nên nghiêm túc: “Ta cũng muốn hỏi.”

“Đúng vậy!” Lục Diễn vỗ tay, hào hứng nói: “Từ trước đến nay, chúng ta chỉ thấy Tống Ly một mình nuôi con. Nàng mới mười lăm tuổi mà đứa nhỏ đã ba tuổi rồi!”

“Rốt cuộc là gã nam nhân nào mà ngay cả một nữ hài mười một tuổi cũng không buông tha, để nàng sinh con xong lại bỏ vợ bỏ con như thế!”

Tiêu Vân Hàn nghiến răng: “Súc sinh!”

Lục Diễn gật đầu mạnh: “Cặn bã!”

“Hèn hạ!”

“Vô sỉ!”

“Đê tiện!”

“Hạ lưu!”

“…”

“Đừng để ta gặp hắn, nếu để Lục Diễn ta gặp được loại súc sinh không bằng heo chó kia, nhất định ta sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất!”

“Cho nên, cha đứa nhỏ rốt cuộc là ai?”

Lục Diễn sờ cằm suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhướng mày nhìn Tiêu Vân Hàn.

“Hay là, chúng ta đi hỏi thử xem sao?”



Trong Thương hội Nguyên Bảo.

“Đại công tử, hôm nay Nhị công tử vẫn chưa xuất hiện ở Ngũ Vị Các. Ngoài ra, trong phủ truyền tin đến, bảo ngài mau mang Nhị công tử đến Trường Minh Tông.”

Xem sổ sách cả ngày, giờ phút này nhận được tin tức như vậy, Lục Ngọc chỉ cảm thấy đau đầu.

“Ta đã lường trước rồi, cho dù Tinh Vũ tiền bối không muốn trì hoãn A Diễn thì Liễu di cũng sẽ không dễ dàng thả người đâu.”

Lục Ngọc xoa xoa huyệt thái dương.

“Không còn thời gian nữa, cũng nên dọn dẹp sạch sẽ những hậu họan ở quận Phong Tranh. Đi thôi, chuẩn bị vài lò luyện đan thượng thừa mang theo, đi đến chỗ ở của Tống Ly.”

Hôm nay Tống Ly tan tầm sớm. Nàng cố ý đi mua mấy quyển y thư, thức đêm nghiên cứu. Nàng nhớ rất nhanh, hơn nữa từ khi bắt đầu luyện đan, trí nhớ nàng càng thêm xuất sắc.

Vốn định đọc nhiều y thư để chuẩn bị thử xem bệnh cho vị khách nhân bị bệnh nặng kia xem sao, lại không ngờ đến đêm khuya có tán tu tìm đến, nói bên ngoài có người tìm nàng.

Sau khi Tống Ly dỗ Trường Sinh ngủ rồi mới ra cửa.

Ngoài phủ đệ Tinh Vũ đạo nhân có một cỗ xe ngựa, Tống Ly nâng đèn lên soi, đúng lúc nhìn thấy một nam tử quen thuộc từ trên xe ngựa bước xuống.

“Tống đạo hữu.” Lục Ngọc mỉm cười.

Ánh mắt Tống Ly khẽ kinh ngạc: “Không phải chúng ta đã hẹn ngày mai sao?”

“Tình hình thay đổi, ngày mai ta phải rời quận Phong Tranh nên phải quấy rầy đêm khuya thế này, thật xin lỗi.”

“Không sao…” Tống Ly lắc đầu, mở y thư ra xem: “Phương pháp chẩn bệnh nói trong y thư này có hạn chế về tu vi, mà tu vi của ta chưa đủ nên chỉ có thể tìm nơi có mộc linh khí nồng đậm mới dùng được, ta biết một chỗ.”

Lục Ngọc suy nghĩ, nếu mình trực tiếp đưa lò luyện đan cho Tống Ly rồi yêu cầu nàng tránh xa đệ đệ mình thì có vẻ như quá cường thế lạnh lùng, vẫn nên nói chuyện từ từ thì hơn, thế là hắn liền gật đầu.

“Tống đạo hữu dẫn đường đi.”

Tống Ly đi trước, Lục Ngọc quay đầu dặn phu xe đứng chờ ở đây.

Hắn biết Tinh Vũ đạo nhân không ở phủ nhưng Tinh Vũ đạo nhân về thấy tùy tùng của hắn sẽ biết hắn đến.

“Nghe nói Tống đạo hữu có một nữ nhi ba tuổi.” Đi được một đoạn, Lục Ngọc mới lên tiếng.

Nghe vậy, ánh mắt Tống Ly thay đổi.

“Tại sao đạo hữu lại biết?”

Xung quanh nơi này đều nằm trong phạm vi thần thức của Tinh Vũ đạo nhân, đương nhiên không cần lo lắng Lục Ngọc có ý đồ gì. Nếu có chuyện gì, Tinh Vũ đạo nhân cũng có thể kịp thời chạy tới.

Huống chi xe ngựa của hắn vẫn đang ở bên ngoài phủ.

“Không giấu gì đạo hữu, tại hạ cũng có một đệ đệ đã bỏ nhà đi đến quận Phong Tranh này nhiều ngày rồi.”

Lục Ngọc chậm rãi nói.

“Hắn ở quận Phong Tranh quen biết hai bằng hữu tán tu, đương nhiên ta cũng vui mừng cho hắn, nhưng rốt cuộc thì hắn cũng không thuộc về quận Phong Tranh này.”

“Hóa ra ngươi là ca ca của Lục Diễn.” Tống Ly hiểu ra, khó trách hắn lại điều tra về nàng.

Lục Ngọc cười cười, tiếp tục nói: “Chắc hẳn Tống đạo hữu cũng đoán được, lần này ta đến đây là đón A Diễn về nhà, chỉ là ta còn chưa biết A Diễn đang ở đâu.”

“Vậy thì Lục đạo hữu hỏi nhầm người rồi, ta cũng không biết hắn ở đâu cả.”

Trong bóng đêm, Tống Ly và Lục Ngọc sóng vai nhau cùng đi trên đường lớn, chỉ có ngọn đèn l*иg phát ra ánh sáng yếu ớt.

Hai người đều không phát hiện, không biết từ bao giờ, phía sau bọn họ có thêm hai cái đuôi nho nhỏ.

Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn thu mình trong bóng tối nhìn chằm chằm bóng lưng hai người phía trước.

“Tiêu Vân Hàn, ta hỏi ngươi, ngoài chúng ta ra thì Tống Ly còn nam bằng hữu nào khác ở quận Phong Tranh không?” Lục Diễn hạ giọng nói thầm.

Tiêu Vân Hàn lắc đầu: “Không có.”

“Ta lại hỏi ngươi, nếu là bằng hữu bình thường có cần nửa đêm lén lút hẹn hò không?”

Tiêu Vân Hàn lại lắc đầu: “Không cần.”

“Ta lại hỏi ngươi, nếu là bằng hữu bình thường, Tống Ly có thể nói chuyện với hắn vui vẻ như vậy không?”

“Không thể.”

“Cho nên, thân phận tên nam nhân này đã rất rõ ràng.”

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khẳng định trong mắt đối phương.

“Cha của đứa nhỏ!”