Hơn nữa, tại sao Liễu di cũng không hề nói một lời nào?
Liễu di cười khẩy một tiếng: “Vị khách nhân này đúng là lạ thật, Ngũ Vị Các của ta chuyên bán linh thực, ngươi lại tìm đến đây cầu thuốc. Tống Ly, ngươi đã là luyện đan sư rồi, ngươi xem thử cho hắn xem. Nếu trị khỏi thì ngươi chẳng thiếu linh thạch nữa đâu, thậm chí còn có thể danh chấn cả giới luyện đan nữa đấy!”
Tống Ly thầm nghĩ, ta mới nhập môn thôi, thậm chí ngay cả y thư còn chưa từng xem thì làm sao có thể trị bệnh cho người ta được? Nhưng nghe thấy lời phía sau của Liễu di, lại thấy quần áo của vị khách nhân này tuy giản dị mà lại xa hoa, nàng lập tức quyết định nắm lấy cơ hội này.
Lục Ngọc nghe ra giọng điệu mỉa mai trong lời Liễu di, càng thêm nghi ngờ không biết mình đã đắc tội vị tiền bối này ở chỗ nào. Thấy Tống Ly đã bước tới, hắn định từ chối.
Đối với căn bệnh của hắn, biết bao nhiêu luyện đan sư hàng đầu trong Tu Tiên Giới đã xem qua nhưng đều bó tay không có biện pháp, làm sao Tống Ly có thể có cách cho được?
“Quả thật khách nhân không giống với các tu sĩ bình thường.” Tống Ly đột nhiên lên tiếng.
Lục Ngọc nhìn nàng.
Vừa nãy mới nghe Liễu di gọi tên nàng, Lục Ngọc đã biết đây là người hắn muốn tìm. Nhìn bộ dạng này của nàng, chẳng lẽ nàng đã nhận ra thân phận của hắn rồi sao?
Sau khi Tống Ly đến gần Lục Ngọc, lập tức phát hiện chỗ kỳ lạ.
Có lẽ là do Mộc linh căn trong cơ thể nên Tống Ly mơ hồ cảm nhận được sinh cơ của sinh linh.
Bình thường sinh cơ sẽ tiêu tán dần theo thời gian, bởi vì tu vi của Tống Ly không cao nên trong tình huống bình thường nàng sẽ không thể phân biệt được người bệnh và người thường. Nhưng sinh cơ của người trước mặt này tiêu tán quá nhanh, đã nhanh đến độ Tống Ly có thể nhận thấy rõ ràng, điều này tuyệt đối không tầm thường.
Tống Ly lập tức nghiêm mặt.
“Có phải… khách nhân mắc bệnh nặng không?”
Lục Ngọc sững sờ.
Liễu di cũng sững sờ.
Lục Ngọc phản ứng nhanh hơn, lên tiếng: “Ta bị mắc chứng bệnh bẩm sinh, đã lâu lắm rồi.”
Trong lòng Tống Ly kinh hãi, là chứng bệnh bẩm sinh gì mà lại nghiêm trọng như vậy?
Bệnh nghiêm trọng như vậy cũng không đến phiên một luyện đan sư gà mờ như nàng tới xem. Tống Ly đang định nói mình không có cách nào hết, Lục Ngọc lại đột nhiên lên tiếng.
“Xin nhờ vị đạo hữu này xem giúp chứng bệnh này cho tại hạ, thù lao dễ bàn.”
Liễu di nhướng mày, quả nhiên Lục Ngọc không yên tâm khi Tống Ly xuất hiện bên cạnh đệ đệ hắn. Cho dù lấy cớ gì thì nhất định hắn cũng sẽ tìm Tống Ly.
Lục Ngọc mỉm cười với Tống Ly, ánh mắt khẽ đảo, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Liễu di.
Tống Ly khoát tay: “Bệnh của khách nhân quá nghiêm trọng, ta không có bản lĩnh đó.”
“Gia đình ta đã tìm rất nhiều luyện đan sư, bọn họ đều là người có thâm niên trong nghề nhưng ai cũng bảo rằng chứng bệnh của ta không cách nào chữa khỏi.” Lục Ngọc chậm rãi nói: “Ngay cả những đại sư đó cũng không cứu được ta, vậy hà tất cứ phải chấp nhất với danh tiếng của họ chứ? Tìm vài luyện đan sư mới vào nghề xem thử, biết đâu… sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
Tống Ly thấy tư tưởng của hắn rất tân tiến. Nếu như hắn dám nhờ nàng xem bệnh thì nàng sẽ dám chữa, chỉ là cần phải chuẩn bị thêm một chút.
“Giờ thì không kịp rồi, ngày mai đi, ngày mai khách nhân lại đến Ngũ Vị Các tìm ta được không?”
“Ngày mai…” Lục Ngọc suy nghĩ: “Cũng được.”
Sau khi Lục Ngọc rời đi, Tống Ly lại nhìn Liễu di, cảm thấy tâm tình bà ấy không được tốt lắm.
Liễu di hoàn hồn, nhìn viên Kiện Vị Tiêu Thực Đan mà Tống Ly lấy ra, hỏi: “Ngươi muốn định giá bao nhiêu?”
“Nguyên liệu để luyện chế đan dược này đắt hơn Tích Cốc Đan một chút, ta nghĩ định giá năm linh thạch trung phẩm là hợp lý.” Tống Ly nói.
“Năm mươi linh thạch trung phẩm.” Liễu di trực tiếp định giá.
Tống Ly giật mình, nhưng nghĩ lại, một ấm trà ở Ngũ Vị Các cũng đã có giá năm mươi linh thạch trung phẩm rồi, sau này Kiện Vị Tiêu Thực Đan chỉ bán ở Ngũ Vị Các nên đương nhiên giá cả cũng phải xứng tầm.
Nhìn mười hai viên Kiện Vị Tiêu Thực Đan đã luyện thành, lần này có thể kiếm được sáu trăm linh thạch trung phẩm, tức là sáu linh thạch thượng phẩm, có thể mua được bao nhiêu thứ tốt.
Trong lòng phấn khởi, Tống Ly lại quay về sau bếp, tranh thủ luyện chế thêm.
Không lâu sau khi Tống Ly quay vào bếp thì Phan Nha đến làm việc. Vừa thấy sắc mặt nghiêm nghị của Liễu di, hắn sợ đến mức không dám bước vào cửa.
Trời sắp sập rồi sao?!
Hay là hôm nay xin nghỉ bệnh nhỉ…
Ngay khi Phan Nha từ từ lùi lại, ánh mắt Liễu di đã thoáng quét qua.
Bất ngờ đối diện với ánh mắt Liễu di, toàn thân Phan Nha nổi da gà.
Hôm nay có chuyện gì vậy? Là ai chọc giận bà chủ rồi?
“Ngươi chạy cái gì? Mau đi tìm Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn, bảo bọn họ tối nay không cần đến nữa.” Liễu di nói.
“Hả?” Phan Nha ngẩn ra một lúc rồi gãi đầu: “Hai người họ… bị đuổi việc rồi sao?”
Liễu di trừng mắt nhìn hắn: “Ta bảo bọn họ tối nay đừng đến chứ đâu phải mãi mãi không được đến nữa, ngươi còn ngẩn ra làm gì, đi mau đi!”
“Dạ, vâng!” Phan Nha vội vàng chuồn mất.
…
Trong Thương hội Nguyên Bảo đèn đuốc sáng trưng, cửa chính còn treo một tấm vải đỏ tươi.
“Nhiệt liệt hoan nghênh Đại công tử đến thị sát chi nhánh Thương hội Nguyên Bảo ở quận Phong Tranh!”
Trước cửa thương hội có hai hàng người đứng chờ, vừa thấy Lục Ngọc xuất hiện, bọn họ lập tức khua chiêng gõ trống, đồng thanh hô to nội dung trên tấm vải.
Lục Ngọc chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật thình thịch, may mà giờ này còn sớm, trên đường vắng người qua lại, nếu bị người khác nhìn thấy, không biết sau lưng sẽ nói xấu Thương hội Nguyên Bảo thế nào!
“Đại công tử đến rồi!”
“Ba… hai… một, bắt đầu!”
“Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”
“Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”
Lục Ngọc bước nhanh đến trước.
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Dù hắn luôn ôn hòa nhã nhặn, lúc này giọng điệu cũng có chút gấp gáp.
“Kính chào Đại công tử, buổi sáng tốt lành. Ta là Lý Bảo Quang, là người phụ trách chi nhánh Thương hội Nguyên Bảo ở quận Phong Tranh. Hôm nay trời trong gió mát, một ngày đẹp trời, nhân ngày trọng đại này, ta thay mặt toàn thể nhân viên chi nhánh Thương hội Nguyên Bảo ở quận Phong Tranh, xin được gửi lời chào mừng nồng nhiệt nhất đến ngài…”
Lục Ngọc cau mày, nghiến răng, cuối cùng cũng đợi Lý Bảo Quang hùng hồn diễn thuyết xong, chuẩn bị chuyển sang tiết mục ca múa được chuẩn bị công phu, Lục Ngọc vội vàng lên tiếng ngăn lại.
“Lý hội trưởng, lần này ta đến quận Phong Tranh phải giữ kín hành tung với người bên ngoài, ngươi đừng có gióng trống khua chiêng như vậy, càng không nên phô trương lãng phí như thế!”
Hắn liếc nhìn những lẵng hoa và tấm vải đỏ trước cửa, trầm giọng nói: “Dỡ hết những thứ này đi, đưa sổ sách ra đây.”
Nói xong, Lục Ngọc nhanh chóng bước vào trong thương hội.
…
Đêm đó, dưới chân cầu đang sửa chữa ở quận Phong Tranh.
Lục Diễn ngồi dựa vào lan can cầu đá, khoanh chân suy nghĩ mãi không ra.
Tiêu Vân Hàn thì đứng bên cạnh viết lên tấm ván gỗ.
Tuy rằng mỗi ngày cứ đến chiều tối hắn đều phải tới Ngũ Vị Các làm công trả nợ nhưng cũng không thể bỏ bê việc làm ăn của mình.
Nhưng mà việc cho thuê bản thân đã không thể tính theo ngày được nữa, hắn chỉ có thể làm việc nửa ngày.
Hắn định viết lên tấm gỗ: “Cho thuê bản thân, mười linh thạch hạ phẩm nửa ngày.”
Lục Diễn nhìn tấm ván gỗ, càng nhìn càng bực mình.
“Tiêu Vân Hàn, ngươi có nghĩ rằng chúng ta sắp bị Ngũ Vị Các đuổi việc rồi không?”
“Không đâu.” Tiêu Vân Hàn dừng lại một chút rồi bổ sung: “Phan ca nói là không.”