Từ Khi Làm Tán Tu, Tâm Lý Của Ta Tốt Hơn Nhiều

Chương 17: Đại Công Tử Thương Hội Nguyên Bảo

Tống Ly luôn cảm thấy hôm nay Lục Diễn có gì đó là lạ, nhưng giờ phút này nàng cũng không rảnh để hỏi, đã có thực khách dùng hết một trăm linh thạch thượng phẩm rồi.

Lúc tính tiền, Tống Ly vội vàng đưa thêm cho vị khách đó một viên Kiện Vị Tiêu Thực Đan. Người kia không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nghe Tống Ly giới thiệu sơ qua xong liền bỏ viên đan dược vào miệng nhai như ăn kẹo.

Sau đó hắn cũng không dừng lại, tính xong tiền liền rời đi.

Nhưng vừa mới bước ra tới cửa, sắc mặt hắn bỗng trở nên kỳ quái, không khỏi đưa tay xoa bụng.

Lạ thật, vừa nãy rõ ràng hắn đã ăn rất nhiều linh thực mà, sao bây giờ lại cảm thấy như chưa ăn gì vậy?

Hơn nữa lần này linh khí trong cơ thể hắn luyện hóa nhanh đến lạ thường.

Người còn chưa ra khỏi cửa tiệm, bụng đã “ục ục” kêu vang. Không còn cách nào khác, vị thực khách kia đành quay lại, nhìn Tống Ly đang dọn dẹp bát đũa và đồ ăn thừa trên bàn, vẻ mặt ngập ngừng.

“Làm lại giúp ta mấy món khi nãy.”

“Được.”

Thấy Tống Ly chuẩn bị đi vào trong bếp, vị thực khách kia lại vội vàng gọi nàng lại: “Đợi đã, nếu ta lại ăn hết một trăm linh thạch thượng phẩm thì có được tặng thêm một viên đan dược như lúc nãy không? À, đan dược kia tên gì vậy?”

Thấy vị thực khách này tỏ ra hứng thú, không ít thực khách khác cũng bắt đầu nhìn sang, ánh mắt tò mò.

“Kiện Vị Tiêu Thực Đan, là đan dược độc quyền của Ngũ Vị Các chúng ta. Mỗi người chỉ được tặng miễn phí một viên thôi.”

Vị thực khách kia vuốt cằm suy nghĩ một lúc lâu, hắn cảm thấy tác dụng của loại đan dược này rất đặc biệt, lại khá mới lạ, không chỉ giúp hắn ăn được nhiều linh thực hơn mà còn tiết kiệm được nhiều thời gian luyện hóa linh lực.

“Vậy nếu ta muốn mua thêm vài viên thì sao?”

“Hôm nay cửa hàng chúng ta có chương trình khuyến mãi, chỉ tặng không bán. Nếu khách quan muốn mua Kiện Vị Tiêu Thực Đan thì xin mời quay lại vào ngày mai.”

Cuộc đối thoại giữa Tống Ly và vị thực khách nhanh chóng thu hút sự chú ý của các thực khách khác trong Ngũ Vị Các. Chẳng mấy chốc, mười viên Kiện Vị Tiêu Thực Đan đã được tặng hết sạch.

Sau đó, tiếng người hỏi mua Kiện Vị Tiêu Thực Đan vang lên không dứt, doanh thu hôm nay cũng tăng mạnh.

Tối hôm đó, sau khi đóng cửa, Tống Ly cố ý tìm Liễu di thương lượng, xin phép ngày mai đến sớm hơn một chút để luyện chế thêm nhiều Kiện Vị Tiêu Thực Đan.

Màn đêm buông xuống, Tinh Vũ đạo nhân không lén lút đến Ngũ Vị Các nữa.

Ông ấy đã nhận được tin rằng Tống Ly tự mình nghiên cứu ra đan phương, thậm chí còn dùng bếp lò luyện chế ra đan dược thượng phẩm.

Nhớ lại những lời mình nói với Liễu di trước đó về chuyện Tống Ly vẫn chưa có thiên phú tự nghiên cứu đan dược, ông ấy cảm giác như mình bị tát cho một bạt tai, đêm nay đi Ngũ Vị Các chắc chắn sẽ bị chế nhạo không thương tiếc.

Hôm sau, Tống Ly đến Ngũ Vị Các từ sáng sớm. Trong cửa hàng lúc này chỉ có một mình Liễu di, ngay cả các linh trù cũng chưa tới.

Chào hỏi xong, Tống Ly lập tức đi vào sau bếp. Trên bếp lò của nàng, Dược Tâm Chu Hỏa mà lão Vương để lại hôm qua vẫn còn cháy âm ỉ. Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu luyện đan, Tống Ly nhanh chóng chìm vào trạng thái chuyên chú, hoàn toàn quên đi thế giới bên ngoài.

Nàng không hề hay biết rằng, không lâu sau khi nàng vào bếp, Ngũ Vị Các đón tiếp một vị khách đặc biệt.

Người này mặc áo màu trà nhạt, trên tay áo viết chữ bằng mực rất to, không biết là do ai viết. Giữa mùa hè oi bức mà hắn lại khoác một chiếc áo choàng trắng.

Ngũ quan hắn thanh tú, sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt không còn nhiều thần khí giống như đang mắc bệnh nặng.

Hắn vừa bước vào cửa, Liễu di liền giơ tay, ấm trà trên bàn tự động bay lên, trong nháy mắt đã rót đầy trà nóng vào chén.

“Quả nhiên Lục đại công tử vẫn tới.” Liễu di lên tiếng trước.

Lục Ngọc chắp tay hành lễ, giọng nói trầm ấm ôn hòa: “Xá đệ ngu muội, may nhờ Liễu tiền bối chiếu cố nên mới có cơ duyên có được Bích Không Mộc Linh Dịch. Hôm nay vãn bối đến đây, một là để tạ ơn, hai là thay Lục Diễn trả nợ.”

“Lục đại công tử là người đứng đầu Thương hội Nguyên Bảo, trên đời này còn gì mà ngươi mua không được đâu? Bích Không Mộc Linh Dịch đối với ngươi đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ.”

Trước tiên Liễu di mỉm cười tâng bốc hắn một chút rồi lập tức đổi giọng:

“Chẳng qua, ta lấy Bích Không Mộc Linh Dịch cất giữ nhiều năm ra là vì xem bọn họ như con cháu trong nhà. Hơn nữa, Ngũ Vị Các có quy củ bất thành văn, ai nợ thì người đó trả. Lục đại công tử cần gì phải bao biện làm thay?”

Liễu di biết ba ngày nữa là đến thời gian năm đại tiên môn tuyển nhận đệ tử. Hôm nay Lục Ngọc đột nhiên xuất hiện ở đây, bề ngoài là nói đến để trả nợ cho Lục Diễn nhưng thực ra là đến đòi người.

Lục gia đã sớm quyết định đưa Lục Diễn vào Trường Minh Tông tu luyện. Tuy rằng hắn bỏ nhà ra đi, lén lút đến quận Phong Tranh tìm Tinh Vũ đạo nhân nhưng chắc chắn Lục gia không cho phép hắn làm tán tu.

Trường Minh Tông không chỉ cung cấp cho Lục Diễn tài nguyên tu luyện, với thực lực của Thương hội Nguyên Bảo, cũng chẳng thèm để ý chút tài nguyên này.

Điều Lục Ngọc thực sự coi trọng là Trường Minh Tông có thể che chở cho đệ đệ mang thân thể Thuần Dương của hắn khi hành tẩu bên ngoài.

Có rất ít người dám động vào đệ tử của năm đại tiên môn. Nếu một ngày nào đó tin tức thân thể Thuần Dương của Lục Diễn bị bại lộ, người đời cũng sẽ kiêng dè thân phận đệ tử Trường Minh Tông của hắn, sẽ không dám động thủ.

Nhưng Liễu di không rộng lượng như Tinh Vũ đạo nhân. Bà ấy rộng lượng với Nhị công tử Thương hội Nguyên Bảo thì ai sẽ rộng lượng với đám tán tu khắp thiên hạ đây?

Lục Ngọc vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa: “A Diễn là đệ đệ của ta. Người trong Tu Tiên Giới này đều biết sức khỏe ta thế nào, tương lai đương nhiên Thương hội Nguyên Bảo sẽ giao cho hắn, hắn cũng sẽ không thiếu tiền.”

“Ta vừa xử lý xong việc trong Thương hội liền vội vàng chạy đến đây, còn chưa kịp đi qua chào hỏi Tinh Vũ tiền bối nữa. Để ta đi chào hỏi ông ấy đã rồi lát nữa lại quay lại đây đón A Diễn.”

Liễu di khẽ nhíu mày đến mức không dễ nhận ra.

“Đường xa mệt mỏi, Lục đại công tử cứ ngồi uống chén trà nóng rồi hãy đi.”

Trà đã pha xong, nếu hắn không ở lại cũng chính là không nể mặt Liễu di.

Lục Ngọc ngồi xuống, lại chợt nhớ ra vài chuyện.

“Nghe nói, xá đệ ở quận Phong Tranh có kết giao với hai bằng hữu.”

Thông tin mà Lục Ngọc nhận được khác hẳn với những người Thương hội Nguyên Bảo đến hôm qua.

Về kiếm tu nghèo Tiêu Vân Hàn, hắn không quan tâm lắm, nhưng đối với nữ tán tu độc thân nuôi con một mình kia, hắn không thể không chú ý.

Vì thân thể Thuần Dương nên từ nhỏ đến lớn, phàm là nữ tử đến gần Lục Diễn đều được Lục gia đặc biệt chú ý.

Liễu di cũng nghĩ đến điều này. Bà ấy đã nghe nói chuyện tối qua người của Thương hội Nguyên Bảo cố tình gây khó dễ cho Tống Ly. Giờ Lục Ngọc lại nhắc đến chuyện này, chắc chắn là đã bất mãn với Tống Ly rồi.

“Đúng vậy, đám tán tu nghèo của quận Phong Tranh mà lại làm bạn với Nhị công tử Thương hội Nguyên Bảo thì đúng là đã trèo cao rồi.” Giọng Liễu di không còn khách khí như trước.

Trong lòng Lục Ngọc lập tức nghi hoặc, mình mới nói gì đó mẫn cảm hay sao mà lại khiến vị tiền bối này nổi giận rồi?

Đang lúc Lục Ngọc đang suy tư, mùi thơm ngọt ngào của đan dược từ trong bếp sau bay ra.

Chỉ thấy Tống Ly mang đan dược vừa mới luyện chế xong bước ra.

“Liễu di, hôm nay ta luyện chế khá nhiều Kiện Vị Tiêu Thực Đan, ngài thấy nên định giá loại đan dược này thế nào…”

Nói đến đây, nàng nhìn thấy Lục Ngọc ngồi trước mặt, lại thấy trên bàn trước mặt hắn chỉ có nước trà.

Có khách mà không có món ăn nào sao?