Từ Khi Làm Tán Tu, Tâm Lý Của Ta Tốt Hơn Nhiều

Chương 16: Góa Phụ Trẻ

Đêm ấy, Ngũ Vị Các tổ chức một chương trình khuyến mãi đặc biệt, chỉ cần tổng hóa đơn đủ một trăm linh thạch thượng phẩm là có thể nhận được một viên Kiện Vị Tiêu Thực Đan mới ra lò, số lượng giới hạn mười viên.

Các thực khách chưa từng nghe nói về loại đan dược này, nhưng dù sao cũng là miễn phí, Ngũ Vị Các lại không thiếu những kẻ lắm tiền nhiều của. Cho dù là tán tu hay quan viên thì địa vị của họ trong Tu Tiên Giới đều không tầm thường, có thể nói rằng nhờ họ quảng bá Kiện Vị Tiêu Thực Đan chính là làm ít công to.

Tống Ly khoái trá, bận rộn lo liệu việc trong việc ngoài. Trái lại, Lục Diễn lại có vẻ khác thường, không còn dáng vẻ ung dung thường ngày nữa mà hắn cứ nhìn ngó xung quanh y như kẻ trộm.

“Rốt cuộc hôm nay ngươi tìm ai vậy?” Cuối cùng Tống Ly cũng không nhịn được, đành lên tiếng hỏi.

“Là thế này, gần đây ta tu luyện có hơi quá sức…”

Lục Diễn còn đang bịa chuyện thì cửa hàng đã náo nhiệt hẳn lên.

“Người của Thương hội Nguyên Bảo đến rồi!”

“Phòng riêng tầng ba đã chuẩn bị sẵn sàng cho các vị!”

Phan Nha nhiệt tình dẫn nhóm người Thương hội Nguyên Bảo tiến vào, lớn tiếng gọi: “Tiểu Lục đâu? Lại chạy đi đâu rồi hả? Còn không mau ra tiếp khách!”

“Ôi ôi, ta đau bụng quá…”

Lục Diễn vội vàng núp sau lưng Tống Ly, nghiến răng giả vờ đau đớn chịu không nổi.

“Ngươi không sao chứ? Hay là để ta đưa ngươi đến y quán xem thử?” Tống Ly cũng bị sự thay đổi đột ngột của hắn làm giật mình.

“Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là không thể tiếp khách Thương hội Nguyên Bảo được thôi. Ngươi làm thay ta một chút được không?”

Nhóm người Thương hội Nguyên Bảo vừa tiến vào liền nhìn quanh, cái đầu Lục Diễn càng lúc càng cúi thấp.

“Được, nếu ngươi thực sự không chịu nổi nữa thì bảo Tiêu Vân Hàn đưa ngươi đến y quán.”

“Ừm ừm, biết rồi biết rồi.”

Lục Diễn liên tục đáp.

Phan Nha ở bên kia vẫn đang tìm người, Tống Ly vội vàng chạy tới.

“Khách quan, để ta dẫn các vị lên phòng riêng tầng ba.”

Tống Ly không biết rằng khi nàng dẫn khách lên tầng ba, bọn họ vẫn nhìn quanh khắp nơi giống như đang tìm ai đó.

Sau khi nhóm người Thương hội Nguyên Bảo ngồi xuống, Tống Ly chờ bọn họ gọi món ăn nhưng người dẫn đầu chỉ cười phất tay.

“À, ngươi cứ đi xuống trước đi, để chúng ta bàn xem nên gọi món gì đã rồi lát nữa ngươi lên cũng được!”

“Được.”

Tống Ly vừa rời đi, cửa phòng liền đóng lại, không khí trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.

“Sao không thấy Nhị công tử đâu hết? Không phải nghe nói Nhị công tử đang ở Ngũ Vị Các này sao?”

“Tin tức còn nói mấy bữa nay Nhị công tử đang ở quận Phong Tranh, thường xuyên lêu lổng với một gã kiếm tu nghèo đến mức không có tiền mua nhà cùng với một quả phụ trẻ đơn thân nuôi con. Ta thấy hình như tiểu nhị vừa nãy chính là quả phụ trẻ mà tin tức nhắc đến đấy!”

“Đúng vậy, sau khi Đại công tử nghe thấy chuyện này tức giận lắm. Kiếm tu nghèo kia thì không sao, nhưng Đại công tử tuyệt đối không cho phép quả phụ lại gần Nhị công tử, chắc chắn bọn họ không có ý tốt!”

“Dù lần này chúng ta chỉ đến thăm dò nhưng đã gặp rồi thì phải giúp Đại công tử xả giận, tuyệt đối không thể để kẻ có hành vi bất lương kia làm ô uế Nhị công tử trong trắng ngây thơ của chúng ta!”

“Đúng, phải xả giận!”

“Xả giận!”

Đến khi Tống Ly quay lại phòng, những người Thương hội Nguyên Bảo vốn còn ngó nghiêng trước đó thì giờ đây ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm nghị.

Tống Ly nhìn họ một vòng.

“Khách quan đã gọi món xong chưa?”

“Gọi xong rồi.” Một nam nhân trẻ tuổi nghiêm túc nói: “Ta nói, ngươi phải ghi cho kỹ đấy!”

Tống Ly gật đầu, lấy giấy bút ra ra hiệu cho hắn tiếp tục.

“Ta muốn dê hấp, gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà nướng, ngỗng quay, heo muối, vịt muối, gà muối, thịt hun khói, lòng lợn trứng muối…”

Đợi nam nhân trẻ tuổi phun ra một tràng dài món ăn đến mức thở không ra hơi, Tống Ly đã hạ bút.

Thấy Tống Ly không có ý định ghi thêm, nam nhân trẻ tuổi cười khẩy, thầm nghĩ: “Nữ nhân này còn non lắm!”

“Khách quan, trong thực đơn không có những món này, ngài có cần đổi món khác không?”

Tống Ly cảm thấy nếu tên này không có vấn đề thần kinh, vậy chắc chắn là cố tình đến gây sự.

Nếu đúng là bọn họ đến gây sự thì liệu có nên cho bọn họ thêm chút thời gian thương lượng không, tiện thể mình cũng ra ngoài báo quan luôn?

Nam nhân trẻ tuổi sững sờ, trợn mắt một lúc rồi nhanh chóng suy nghĩ.

Ở bên cạnh, một vị thương nhân lão luyện vung tay lên nói: “Không cần, không cần thương lượng, chúng ta đã chọn xong rồi. Tiểu nhị, mau mang trà lên!”

“Khách quan đợi một lát.” Tống Ly đáp rồi rời đi.

Khi nàng quay lại với ấm trà, vừa định đặt lên bàn thì lão thương nhân kia lập tức đứng dậy đỡ lấy.

Quả nhiên, khi Tống Ly vừa đưa ấm trà cho hắn, hắn khẽ buông tay, trong nháy mắt ấm trà rơi xuống đất, toàn bộ nước nóng bắn tung tóe lên người hắn.

“Ngươi…”

“Ấm trà Hạnh Lâm Xuân Yến có giá năm mươi linh thạch trung phẩm, cùng với trà Vân Vụ ba mươi linh thạch trung phẩm, tổng cộng tám mươi linh thạch trung phẩm. Khách quan muốn đền ngay bây giờ hay để lát nữa cộng vào hóa đơn luôn? Hôm nay Ngũ Vị Các có chương trình khuyến mãi, hóa đơn đủ một trăm linh thạch thượng phẩm sẽ được tặng một viên Kiện Vị Tiêu Thực Đan, hỗ trợ tiêu hóa, tăng cường hấp thụ, số lượng giới hạn mười viên.”

Chưa đợi lão thương nhân kia kịp phản ứng, Tống Ly đã tính sổ rõ ràng.

Nhưng dù sao đối phương cũng là một thương nhân lão luyện, hắn không hề bị Tống Ly làm cho nao núng.

“Rõ ràng là ngươi…”

“Vừa nãy quận trưởng cũng đang dùng bữa ở Ngũ Vị Các, giờ đang ở ngay gian phòng bên cạnh. Ta còn phải nhanh chóng qua đó tiếp đón nữa, xin hỏi khách quan đã gọi món xong chưa?” Tống Ly tiếp lời.

Vừa nghe nói quận trưởng quận Phong Tranh cũng ở đây, lão thương nhân kia lập tức im bặt, không thể nói tiếp những lời định nói được nữa.

Nếu chuyện hôm nay quá ồn ào làm dính dáng đến quận trưởng bên kia thì sẽ phiền to. Bọn họ chỉ là tới để thăm dò tình hình, không nên tự chuốc lấy phiền phức.

“À… gọi món, gọi món…” Lão thương nhân lúng túng đáp, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Sau khi ra khỏi gian phòng, Tống Ly chạy khắp nơi để tìm Phan Nha.

Thật ra lúc này không có quận trưởng ở Ngũ Vị Các, Tống Ly thấy mấy người kia muốn gây sự nên mới nói dối như vậy. Nàng cũng không sợ bị vạch trần, ai gây chuyện người đó mới phải chột dạ, mà rõ ràng biểu hiện của lão thương nhân kia chứng minh rằng hắn đang chột dạ.

“Phan ca, đám người Thương hội Nguyên Bảo đến đây không phải để ăn cơm đúng không?” Sau khi Tống Ly tìm được Phan Nha liền hỏi ngay.

Mà Lục Diễn đang mượn mặt nạ của Tiêu Vân Hàn ở cách đó không xa, vừa nghe vậy, hắn không khỏi run lên.

Nàng biết rồi sao?

“Sao vậy?” Phan Nha thấy lạ.

“Bọn họ làm vỡ ấm trà giống như cố ý gây sự vậy.”

“Ngươi không sao chứ?” Phan Nha ngẩng đầu nhìn gian phòng trên tầng ba, nơi đó vẫn yên tĩnh, liền nói tiếp: “Được rồi, ngươi đi làm việc khác đi, để ta gọi vài người canh chừng bọn họ.”

Lục Diễn nép ở bên cạnh, thân hình vẫn run rẩy. Đột nhiên một bàn tay vỗ vào vai hắn làm hắn giật nảy mình.

Bàn tay Tống Ly vẫn còn đặt trên vai hắn. Nàng nhìn Lục Diễn hỏi:

“Ngươi còn đau bụng à?”

“A… khụ… à thì…”

Lục Diễn đảo mắt, đột ngột ngẩng đầu lên.

“Ôi chao, mái nhà lại lọt gió nữa rồi! Thật là… Hai ngày trước ta mới sửa xong mà, sao cứ để khách nhân tùy ý phá hoại thế này chứ! Ta đi sửa mái nhà cái đã, đừng để ý đến ta, đừng để ý đến ta!”