Từ Khi Làm Tán Tu, Tâm Lý Của Ta Tốt Hơn Nhiều

Chương 15: Kiện Vị Tiêu Thực Đan, Ra Lò!

Sau khi không cần phải làm khổ sai cho quận trưởng nữa, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn cũng có thể đến sớm hơn một chút.

Vừa ngửi thấy mùi thuốc thơm thoang thoảng khác hẳn mùi thức ăn ngày thường từ phòng bếp truyền ra, hai người đều cảm thấy kỳ lạ.

“Ồ, hiếm khi thấy các ngươi siêng năng như vậy đấy.” Phan Nha đi tới, đưa cho hai người mỗi người một chiếc khăn lau đặc chế rồi dặn dò: “Đúng lúc lắm, các ngươi lau dọn Ngũ Vị Các cho sạch sẽ đi, tối nay có người của Thương hội Nguyên Bảo đến dùng bữa.”

Vẻ mặt ung dung tự tại của Lục Diễn lập tức cứng đờ, hắn nhìn Phan Nha như thể đang đối mặt với đại địch.

“Phan ca, ngươi vừa nói gì? Người của Thương hội Nguyên Bảo sẽ đến?!”

“Đúng vậy.” Phan Nha đáp, ánh mắt có phần khó hiểu nhìn Lục Diễn, tiếp tục nói: “Trước đó Thương hội Nguyên Bảo đã mở thêm chi nhánh thứ ba ở quận Phong Tranh, ở cách đây không xa, các ngươi không thấy sao? Lần đầu tiên các tu sĩ trong hội tụ họp ăn uống, tất nhiên sẽ đến Ngũ Vị Các của chúng ta. Bọn họ đã đặt trước phòng riêng lớn nhất rồi.”

“À, chỉ là… liên hoan thôi.” Lục Diễn thở phào nhẹ nhõm. Quả thật Thương hội Nguyên Bảo vốn có truyền thống tổ chức tụ họp ăn uống cho các nhân viên của mình.

Nghĩ ngợi thêm một lúc, sắc mặt hắn lại trở nên chua chát: “Liên hoan cũng rất nguy hiểm!”

“Ngươi lại phát điên cái gì thế?” Phan Nha trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngốc: “Mau dọn dẹp đi!”

Đúng lúc này, từ phòng bếp vang lên những tiếng reo hò không dứt.

Các linh trù đang vây quanh bếp nấu của Tống Ly.

“Oa, vậy là luyện thành rồi sao?”

“Thật sự luyện thành rồi, mà phẩm chất của đan dược này trông có vẻ rất tốt nữa.”

“Bếp nấu ăn mà cũng có thể luyện đan được sao…”

“Nhìn qua thì có vẻ là đan dược thượng phẩm, chỉ không biết là phẩm giai bao nhiêu.”

“Này, Tiểu Tống, ngươi luyện loại đan dược gì vậy? Sao ta chưa từng thấy bao giờ?”

Trong cái chảo lớn, mười hai viên đan dược hình dạng giống hệt nhau nằm ngay ngắn, tỏa ra mùi thơm ngát thấm vào tận phổi. Chỉ là, ngửi hương thơm này lâu lại khiến người ta cảm thấy đói bụng, rõ ràng đã nghe thấy tiếng bụng sôi từ vài người trong đám người xung quanh rồi.

“Đây là đan dược ta đã nghiên cứu nhiều ngày nay, gọi là Kiện Vị Tiêu Thực Đan, có thể thúc đẩy quá trình tiêu hóa linh thực, hỗ trợ hấp thu linh khí, tăng tốc độ trao đổi chất. Ước tính sau khi dùng, lượng thức ăn của tu sĩ có thể tăng lên gấp đôi, ăn được nhiều linh thực hơn.”

Tống Ly từ tốn giải thích, nàng khá hài lòng với loại đan dược tự mình sáng chế này.

“Kiện Vị Tiêu Thực Đan… thật sự thần kỳ như vậy sao?”

“Trời ạ! Nếu thật sự có hiệu quả như ngươi nói, để khách của Ngũ Vị Các ăn Kiện Vị Tiêu Thực Đan thì chẳng phải thu nhập của chúng ta cũng tăng gấp đôi sao?”

“Nói thì nói vậy, nhưng đan phương tự sáng chế này liệu có thật sự hiệu quả không?”

“Tránh ra tránh ra, sư phụ là người có kiến thức rộng rãi nhất, để sư phụ xem thử!”

Có người lên tiếng gọi Liễu di đến đây.

Liễu di ngẩng đầu nhìn qua bên này.

“Chỉ nhìn thôi thì có tác dụng gì? Tìm người tới thử mới biết được!”

Một lúc sau, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn nhìn mâm cỗ thịnh soạn bày trước mặt, nuốt nước bọt ừng ực nhưng không dám động đũa.

“Thật sự miễn phí sao?”

Các linh trù của Ngũ Vị Các đều vây quanh, không ngừng gật đầu khẳng định.

“Thật sự miễn phí!”

Lục Diễn vẫn tỏ vẻ cảnh giác: “Có khi nào đợi chúng ta ăn xong rồi các ngươi mới tính tiền không?”

Hắn lại nhìn về phía Tống Ly đang đứng cùng với các linh trù: “Tống Ly, ngươi sẽ không phản bội chúng ta đấy chứ?”

Tống Ly trực tiếp lấy ra viên Kiện Vị Tiêu Thực Đan vừa luyện chế xong: “Thật ra chỉ là để thử nghiệm hiệu quả của thuốc.”

Ngay lúc hai người còn đang do dự, giọng nói của Liễu di đã vang lên từ phía xa.

“Làm gì mà cứ lề mà lề mề thế? Chẳng qua chỉ là mấy món ăn thôi mà, cứ coi như là cho heo ăn!”

Nghe thấy những lời này của Liễu di, sắc mặt Lục Diễn giãn ra.

“Ngài nói vậy thì ta yên tâm rồi, ta không khách khí nữa đâu đấy!”

Nói xong, hắn lập tức bắt đầu ăn.

Trong mấy ngày làm thuê trả nợ này, hai người bọn họ đều dựa vào Tích Cốc Đan mà Tống Ly luyện chế để sống qua ngày. Dù chất lượng đan dược Tống Ly luyện chế rất hiếm thấy, nhưng nếu ngày nào cũng ăn như vậy thì chẳng thà bọn họ xuống tóc làm hòa thượng còn hơn.

Nhìn bộ dạng hai người ăn như hổ đói, Liễu di không khỏi bật cười, lại nghĩ gần đây có phải mình đã để bọn họ đói quá rồi không.

Tinh Vũ đạo nhân vẫn chưa có ý định thu Lục Diễn làm đồ đệ. Hắn có thân thể Thuần Dương, tương lai nhất định hắn phải đi theo con đường thể tu. Trong giai đoạn đầu tu luyện, hắn bắt buộc phải ăn đủ loại linh vật để rèn luyện nền tảng của thân thể.

Tiêu Vân Hàn thì càng không cần phải nói, kiếm tu lấy sát phạt làm chủ, nếu như thể chất không tốt thì sớm muộn gì cũng bỏ mạng giữa đường.

Hai người đã ăn đến mức không thể ăn thêm được nữa nhưng trong bếp vẫn tiếp tục nấu thêm. Dưới ánh mắt thúc giục của Tống Ly, hai người nửa tin nửa ngờ nuốt viên Kiện Vị Tiêu Thực Đan vào bụng.

“Đừng nấu nữa, ta thật sự không ăn nổi nữa, ta…” Lục Diễn ôm bụng kêu rên nhưng chưa kịp nói dứt câu, ánh mắt hắn đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng chuyển biến theo: “Ấy? Lạ thật…”

Phản ứng của Tiêu Vân Hàn còn nhanh hơn. Hắn lập tức ngồi xếp bằng nhập định, vận chuyển tâm pháp. Dưới tác dụng của Kiện Vị Tiêu Thực Đan, tốc độ luyện hóa linh lực đã nhanh hơn trước rất nhiều.

Chưa đầy nửa canh giờ sau, bụng Tiêu Vân Hàn đã sôi “ục ục” hai tiếng, hắn mở bừng mắt.

“Đói quá.”

Liễu di đi tới, quan sát bọn họ rồi búng tay đánh “tách” một cái.

“Dọn đồ ăn lên!”

Nhìn thấy hiệu quả rõ ràng trên người Tiêu Vân Hàn, nỗi lo lắng trong lòng Tống Ly giảm đi một nửa, nàng lại nhìn về phía Lục Diễn.

Lục Diễn tuy chưa mở mắt nhưng miệng đã nhanh hơn não.

“Cho ta thêm hai bát cơm!”

“Thành công rồi!” Mắt Tống Ly sáng lên, công sức mấy ngày qua quên ăn quên ngủ nghiên cứu tài liệu cuối cùng cũng không uổng phí.

Liễu di không khỏi nhìn về phía Tống Ly.

Bà ấy có thể cảm nhận được sự vui mừng trong lòng đứa trẻ này nhưng trên khuôn mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào, chỉ có khóe môi khẽ nhếch lên, nếu không chú ý kỹ sẽ rất khó nhận ra.

Cũng không biết rốt cuộc đứa trẻ này đã trải qua chuyện gì.

“Tiểu Tống, nếu ngươi tin tưởng Liễu di thì ngươi giao mười viên Kiện Vị Tiêu Thực Đan còn lại cho ta. Tối nay Ngũ Vị Các sẽ giúp ngươi quảng bá nó. Sau này nếu ngươi muốn luyện đan thì cứ tùy ý dùng bếp của Ngũ Vị Các, nguyên liệu nấu ăn muốn lấy bao nhiêu tùy thích, chỉ là Kiện Vị Tiêu Thực Đan chỉ được bán ở Ngũ Vị Các của ta. Như vậy ngươi cũng kiếm được linh thạch, Ngũ Vị Các cũng thu hút được khách hàng, ngươi thấy thế nào?”

Liễu di nói thẳng, không hề vòng vo.

Nghe những lời này, trong lòng Tống Ly càng thêm kích động.

Vốn dĩ nàng luyện chế Kiện Vị Tiêu Thực Đan này là để bán ở Ngũ Vị Các, nàng còn sợ Liễu di không cho nàng cơ hội nữa là đằng khác, nào ngờ bây giờ không chỉ được đồng ý mà còn được quyền dùng bếp và nguyên liệu tùy ý.

Bề ngoài có vẻ như nàng và Ngũ Vị Các cùng có lợi nhưng trên thực tế, nàng mới là người được lợi nhiều nhất.

Đối với một luyện đan sư đang trong giai đoạn trưởng thành như Tống Ly, việc được Ngũ Vị Các cung cấp nguồn tài nguyên phong phú sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường tu luyện của nàng sau này.

Nàng có thể giúp Ngũ Vị Các kiếm thêm linh thạch, nhưng với thân phận là một trong ba đại linh trù hàng đầu, danh tiếng đã vang xa, chắc hẳn Liễu di cũng không thiếu gì số linh thạch này.

Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn đồng loạt quay sang nhìn Tống Ly, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Luyện đan sư quả nhiên là một trong những nghề kiếm được nhiều tiền nhất!

Tống Ly mới học luyện đan không lâu mà trong mắt bọn họ đã hiện ra viễn cảnh nàng trở thành một phú bà tương lai rồi!

Đây là cây to chuẩn xịn, nhất định phải ôm cho chắc!

“Được.” Tống Ly nhìn Liễu di, liên tục gật đầu: “Ta đồng ý!”