Cánh của gã khác hẳn những Phượng Sứ mà Thẩm Tịch từng thấy — phần lớn mang sắc xám tro pha lẫn những vệt tạp sắc lốm đốm, không sáng rực mà chỉ có những tia lửa yếu ớt le lói ở chóp cánh.
Hệ thống đột nhiên reo lên phấn khích: "Ký chủ, hắn là Thanh Phượng! Thanh Phượng chỉ có một viên nội đan, nằm ngay lưng, giữa hai cánh!"
Thẩm Tịch liếc mắt nhìn sang.
Người đàn ông không nghe được lời nhắc nhở của hệ thống, gã vung tay triệu hồi Phượng Hỏa từ đôi cánh tụ lại vào móng vuốt, ánh mắt âm trầm khóa chặt Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch nâng cánh tay đỡ đòn, khóe mắt bắt được tia sáng kỳ lạ vừa lóe lên trên da mình — nhưng chưa kịp suy nghĩ, lưỡi vuốt rực lửa của đối phương đã ập tới!
Lần này, đòn tấn công mang theo hỏa chủng của Phượng tộc, nhanh hơn, sắc bén hơn. Không chỉ xuyên qua lớp bảo vệ trên áo, mà còn để lại trên hai cánh tay hắn những vết thương sâu hoắm.
"......" Hệ thống phát ra một âm thanh rất nhỏ rồi ngưng bặt, không dám thốt thêm một lời.
Nhưng người đàn ông lại sững sờ nhìn chằm chằm vào cánh tay gã, nơi ánh lửa vừa lụi tắt: "Phượng Hỏa? Sao có thể?!"
Thẩm Tịch không hề biến sắc, nhân cơ hội này áp sát lần nữa!
Người đàn ông chưa kịp nghi ngờ, chỉ lạnh lùng cười nhạt nhìn vết máu trào ra dưới ánh lửa, đôi cánh lại vỗ mạnh.
Thẩm Tịch dịch chuyển tránh móng vuốt sắc nhọn của gã, tay trái bị thương lướt qua cánh tay chưa kịp thu về, chớp lấy cơ hội khóa chặt sau gáy đối phương, rồi bất ngờ dập mạnh đầu gối xuống!
Trong miệng người đàn ông vẫn còn vương vị thắn nồng của máu, ký ức về những chiêu thức tàn nhẫn của Thẩm Tịch vẫn còn hằn sâu. Gã lập tức vung tay phản đòn, đôi cánh phía sau cũng vô thức cụp lại, định dùng sức đè ép.
Nhưng Thẩm Tịch đã sớm tính trước, lập tức thu chiêu, dồn toàn bộ sức lực vào một chưởng mạnh mẽ đánh thẳng vào lưng đối phương, nơi không hề có sự phòng bị.
Để đảm bảo không còn sơ sót, hắn dốc hết toàn bộ linh lực trong cơ thể vào cú đánh này, không chừa lại chút nào.
Người đàn ông không thể ngờ rằng một kẻ ngoại tộc lại biết rõ điểm yếu của Phượng tộc.
Khi nhận ra nội đan đã vỡ nát, vẻ khinh miệt trên mặt gã lập tức chuyển thành tuyệt vọng xen lẫn phẫn nộ. Cơn đau do kinh mạch đứt đoạn giày vò khiến sắc mặt gã tái nhợt, máu tươi trào ra từ miệng.
Thẩm Tịch vừa thu chân phải thì lập tức lại nâng gối.
Người đàn ông bừng tỉnh, gầm lên giận dữ, dồn toàn bộ oán hận phá nát đôi cánh, bùng phát một luồng sức mạnh kinh hoàng quét bay Thẩm Tịch, kẻ lúc này đã hoàn toàn mất đi linh lực!
Thẩm Tịch đập mạnh vào bức tường xám của con hẻm hẹp ngã xuống đất, ôm lấy ngực, khóe môi rỉ máu nhưng không hề để tâm. Nhìn thấy hành động của đối phương, hắn lập tức cởϊ áσ choàng ném mạnh tới.
Người đàn ông đang dồn chút sức lực cuối cùng để bấm quyết, chỉ chực hướng lên trời.
Nhưng nét vui mừng chưa kịp hiện trên mặt gã đã bị một cái bóng phủ trùm lấy, tín hiệu chưa kịp phát ra đã bị chặn đứng.
Người đàn ông chưa kịp quay đầu, chỉ cảm thấy một đôi bàn tay lạnh lẽo bỗng áp lên cằm, rồi một cơn đau nhói lan khắp cổ họng. Gã trợn trừng mắt, đổ gục xuống đất.
Chỉ đến khi người đàn ông hoàn toàn ngừng thở, hệ thống mới dám lên tiếng: “... Ký chủ, trong gói quà tân thủ có Hồi Xuân Đan có thể trị thương.”
Phố lớn vẫn huyên náo.
Con hẻm nhỏ lại yên lặng như nước.
Bóng xám của bức tường ngăn cách sự huyên náo của Minh Hoàng thành, cũng vô tình trở thành lớp ngụy trang hoàn hảo cho mọi động tĩnh bất thường.
Hơi thở của Thẩm Tịch trở nên nặng nề trong sự tĩnh lặng.
Hắn ho khan hai tiếng, nhổ ra một ngụm máu bầm, tay đặt lên l*иg ngực đau âm ỉ, rồi nhanh chóng nuốt ba viên đan dược do hệ thống tặng khôi phục thể lực. Ngay sau đó, hắn lập tức kéo xác chết vào góc khuất, lột bộ y phục trên người kẻ đó thay vào để cải trang sơ sài.
Trong lúc hành động, một tấm lệnh bài và một túi trữ vật rơi xuống đất.
Lệnh bài làm từ huyền thiết, cầm lên có cảm giác khá nặng. Mặt sau chạm khắc hình một con phượng hoàng dang cánh sống động như thật, mặt trước khắc chữ "Hộ".
Hệ thống lập tức nhận ra: "Đây là Hộ Thành Lệnh. Minh Hoàng thành có Phượng Vệ tuần tra, phân chia cấp bậc khác nhau. Khu vực ngoại thành chủ yếu do Thanh Phượng đảm nhiệm, gọi chung là Thanh Phượng Vệ, chuyên xử lý những chuyện lặt vặt mà người khác không muốn nhúng tay vào."
Nói trắng ra thì... đây chính là thẻ công tác của trật tự đô thị.
Thẩm Tịch tiếp tục nhặt túi trữ vật lên.
Chủ nhân của nó đã chết, phong ấn trên túi cũng theo đó mà tan biến. Hắn dựa vào ký ức của thân thể này, đưa thần thức vào kiểm tra, chỉ thấy bên trong là một đống vật dụng linh tinh không đáng giá.
Tuy nhiên, một viên châu màu vàng đất được đặt riêng biệt một cách cẩn thận, thu hút sự chú ý của hắn.
Vừa nhìn thấy viên châu, hệ thống lập tức mừng rỡ: "Tuyệt quá, ký chủ! Đây là Bảo Châu Tọa Kỵ! Có nó thì việc di chuyển sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!"
Gặp lúc buồn ngủ lại có sẵn gối đầu, quả là may mắn.
Thẩm Tịch nhét viên châu trở lại túi trữ vật, cùng với lệnh bài đeo lên thắt lưng. Nghĩ ngợi một chút, hắn bấm tay niệm hỏa thuật, thiêu rụi thi thể cùng vết máu trên mặt đất rồi mới rời đi nhanh chóng, tránh để lại dấu vết.