Hệ thống lập tức chen vào: “Ký chủ, nhìn đi, ngài đã [Bíp — ] đại phản diện rồi, cả đời này hắn sẽ không buông tha cho ngài đâu! Không lẽ ngài không muốn tự tìm cho mình một đường lui sao?”
Từ ngữ bị kiểm duyệt kia vang lên chói tai đến mức khiến Thẩm Tịch dời cả sự chú ý: “Nói chuyện cho đàng hoàng, đây là phòng vệ chính đáng.”
Dựa theo tình huống tối qua, kẻ bị ép buộc không phải Tạ Phù thì chính là hắn. Mà chắc chắn không thể là hắn được.
Hệ thống vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục phân tích: “Nam nữ chính là những người có cơ hội đánh bại đại phản diện cao nhất! Ký chủ không đi tìm họ hợp tác thì làm sao thoát khỏi sự truy sát của hắn đây? Hơn nữa, hoàn thành nhiệm vụ còn nhận được điểm thưởng, có thể dùng để đổi một số đạo cụ cải trang. Như vậy, đại phản diện càng không thể tìm ra ký chủ!”
Thẩm Tịch có chút hứng thú: “Ví dụ như?”
Hệ thống lập tức mở cửa hàng điểm thưởng, tự động lật trang đến một mục.
Hoàn Mỹ Ngụy Trang (Sơ Cấp): Thay da đổi thịt, biến hóa từ trong ra ngoài.
Thẩm Tịch liếc qua giá cả.
Giá gốc 70 điểm, giảm còn 42 điểm.
Số dư hiện tại của hắn: 2,5 điểm. Đủ để mua... phần lẻ.
Hệ thống nhân cơ hội đẩy mạnh: “Chỉ có làm nhiệm vụ mới kiếm được điểm! Đợi đến khi đổi được Hoàn Mỹ Ngụy Trang, từ đầu đến chân ký chủ sẽ trở thành một người hoàn toàn khác, đại phản diện có nhìn thế nào cũng không nhận ra đâu! Còn do dự gì nữa!”
Tạ Phù cũng không thể nhận ra sao?
Nghe câu này, Thẩm Tịch không khỏi động tâm cũng thực sự có chút do dự.
Thực ra, cốt truyện trong sách rất đơn giản.
Nữ chính Lạc Ninh, tính cách phóng khoáng và tinh nghịch, từ nhỏ đã may mắn ngập tràn. Nhờ vận số, nàng vô tình bay vào Tiên giới còn được nam chính Huyền Thần tình cờ cứu giúp. Từ đó, hai người kết duyên, dù quá trình quen biết đầy trắc trở, nhưng vẫn nảy sinh tình cảm.
Trong hành trình đối phó với đủ loại rắc rối, họ dần phát hiện phản diện — Tạ Phù — đã phớt lờ hiệp ước hòa bình từ thời thượng cổ, vốn quy định năm giới không được giao thoa hay can thiệp lẫn nhau. Y âm thầm phá vỡ các phong ấn liên kết giữa các giới, có ý định thống nhất chúng bằng vũ lực.
Phàm giới là trung tâm của cả năm giới, một khi chiến tranh nổ ra, nơi này sẽ gánh chịu hậu quả đầu tiên, sinh linh đồ thán là điều không thể tránh khỏi. Nam nữ chính đương nhiên không thể khohắn tay đứng nhìn, từ đó bước lên con đường đối kháng với đại phản diện.
Toàn bộ câu chuyện mở đầu từ góc nhìn của nữ chính Lạc Ninh. Nàng sinh ra ở phàm giới, không cha không mẹ, từ nhỏ theo đại bá lên núi hái thuốc. Một lần nọ, khi nàng một mình vào rừng, vô tình gặp lúc Tạ Phù mạnh mẽ phá vỡ phong ấn giữa Tiên giới và Phàm giới. Khi đó, nàng ở ngay gần khu vực thông đạo bị xé rách, bị dòng tiên khí đậm đặc rót vào người, nhờ đám mây ngũ sắc đưa thẳng lên Tiên giới, trở thành “dân nhập cư trái phép” duy nhất ở nơi đó.
Hệ thống đặt ra nhiệm vụ chính là giúp nam nữ chính đánh bại Tạ Phù. Điều này đồng nghĩa với việc, ít nhất hắn phải tìm được họ trước đã.
Nhưng Thẩm Tịch không có cách nào lên Tiên giới, khả năng tu luyện phi thăng trong thời gian ngắn lại càng mong manh. Cách duy nhất chính là bắt chước Lạc Ninh, trở thành kẻ nhập cư trái phép thứ hai.
Nói cách khác, để làm nhiệm vụ này, hắn nhất định phải đến nơi Tạ Phù từng mở cổng thông đạo.
Lý do khiến hắn do dự chính là việc phải mạo hiểm mò đến chỗ Tạ Phù xuất hiện, đồng nghĩa với khả năng cao là chưa kịp bắt đầu kế hoạch đã toi mạng trước rồi.
Đúng lúc này, luồng thần thức uy hϊếp mọi thứ cuối cùng cũng tan biến.
Phượng Hoàng Bạc tách làm tám, xé rách bầu trời, lướt qua đỉnh đầu mọi người trong chớp mắt.
Một vệt sáng bạc kéo dài sau lưng nó, nhanh chóng giăng ra một kết giới khổng lồ bao trùm cả bầu trời Kỳ Sơn, biến nơi này thành một nhà ngục hoàn toàn khép kín.
Trái tim Thẩm Tịch vừa mới thả lỏng lại một lần nữa trĩu nặng.
Tạ Phù quyết tâm gϊếŧ hắn.
Bị ép phải ở lại Minh Hoàng thành, việc hành tung bại lộ chỉ là chuyện sớm muộn.
Hắn đứng dậy, giấu Phượng Đan vào trong cổ áo, định tiếp tục rời đi thì bỗng nhiên khựng lại, vội bước chệch sang một bên để tránh đòn tấn công bất ngờ từ phía sau!
Hệ thống phản ứng chậm một nhịp: "Ký chủ, có người đánh lén!"
Một phù văn màu xanh xám gần như vô hình lướt qua vai hắn, khiến ngọn lửa ẩn trong cơn gió mạnh trượt đi mà không chạm vào người.
Có kẻ ra tay ngay giữa phố, nhưng dường như chuyện này chẳng hề lạ lẫm. Người đi đường chỉ lạnh nhạt lách qua, tự giác tránh xa một mét.
Thẩm Tịch cũng lập tức lùi sâu vào bóng tối của con hẻm nhỏ.
Từ khi đến thế giới này, vận may của hắn luôn tệ hại.
Gặp chuyện thế này đúng lúc đang bị truy sát — không gì xui xẻo hơn được nữa.
Một người đàn ông lao tới, lạnh lùng hỏi thẳng: "Phượng Đan trong tay ngươi lấy từ đâu?"
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Tịch lóe lên nhưng bước chân không hề dừng lại.
Xem ra đối phương vẫn chưa biết rõ mọi chuyện — như vậy là tốt nhất. Điều đó có nghĩa là tình cảnh của hắn vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng.
Người đàn ông hừ lạnh, cười nhạo: "Tiểu tử, ngay từ lúc Thánh Thượng thả thần thức khiến Phượng Đan của ngươi phát sáng, ta đã ngửi thấy mùi máu trên người ngươi rồi! Một kẻ phàm trần thấp hèn cũng dám cả gan xâm nhập Minh Hoàng thành? Còn không mau chịu trói?"
Tên này không tiếc bản thân bị thương để lẻn vào thành, chắc chắn có mưu đồ.
Hơn nữa, chỉ một tia lửa của Phượng Đan cũng có thể khiến hắn bị bỏng — đủ thấy tu vi kém cỏi chẳng đáng bận tâm. Nếu có thể một mình bắt giữ, chẳng phải là công lao to lớn hay sao?
Hệ thống cũng hoảng hốt: "Ký chủ, theo dữ liệu so sánh tu vi giữa hai bên, xác suất thắng của chúng ta cực thấp! Đề nghị không nên chống cự để tránh chọc giận hắn, sau đó tìm cơ hội đi theo lộ trình đã vạch sẵn đến cổng Đông!"
Ngay lúc nó nói, một ngọn lửa bùng lên lao thẳng về phía lưng Thẩm Tịch!
Thẩm Tịch trầm mắt, nghiêng người né tránh ngọn lửa xoắn vặn lao đến.
Hắn vung tay chặn lấy cổ tay đối phương khi gã ra chiêu, kéo sát lại, đồng thời nghiêng người tiến sát thêm một bước. Khuỷu tay thúc mạnh lên, đánh vào cổ họng bằng một góc hiểm hóc, ra đòn nhanh chóng và tàn nhẫn.
Người đàn ông chưa kịp phản ứng, cổ họng đã đau nhói, trong miệng lập tức dâng lên vị máu tanh, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám.
Gã vận công thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Tịch, nghiến răng bấm quyết.
Thẩm Tịch lập tức bị dư chấn linh lực đánh bật ra sau một bước, nhưng cơ thể lóe lên phù văn xanh nhạt giúp hắn hóa giải bớt lực tấn công. Hắn đạp mạnh xuống đất để đứng vững rồi lại lao lên, tiếp tục áp sát cận chiến.
Hắn biết rất rõ tình thế hiện tại.
Khoảng cách tu vi là không thể bù đắp — hắn phải tốc chiến tốc thắng.
Còn đề nghị của hệ thống?
Nhìn từ cuộc đánh lén ban nãy, hắn chẳng thấy bỏ cuộc là lựa chọn tốt đẹp gì.
Người đàn ông không quen đánh cận chiến, lại một lần nữa bị Thẩm Tịch lợi dụng thân pháp kỳ lạ áp sát, một chưởng bạo liệt giáng thẳng vào cằm.
Gã loạng choạng lùi về sau, quay đầu phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng thêm khó coi.
Ngay sau đó, đôi cánh sau lưng gã chợt bung ra, gã nghiến răng gằn giọng: "Ngươi dám làm ta bị thương?!"