Sau bữa sáng, đã hơn 8 giờ sáng. Vẫn còn sớm để ra sân bay, nhưng Diệp Lạc Y lo lắng về việc trễ giờ nên luôn chọn đi sớm.
[Tôi cũng vậy, mỗi lần ra sân bay đều rất sợ muộn, phải đi trước tận ba tiếng!]
[Tôi từng đến sân bay trước hai tiếng, rồi nhận ra quên mang chứng minh thư. May mà kịp quay về lấy!]
[Diệp Lạc Y đúng là người biết lập kế hoạch. Đi sớm để tránh vội vã, lỡ gặp kẹt xe thì phiền lắm!]
Khán giả tranh nhau kể về trải nghiệm của mình khi ra sân bay, trong khi Diệp Lạc Y và Tô Linh Linh bước ra khỏi Yến Sơn Cư.
Tô Linh Linh ghé sát vào Diệp Lạc Y, che micro trên cổ áo, nói nhỏ: “Tôi vừa xem livestream trong nhà vệ sinh. Chu Khinh Ngữ cũng đặt bữa sáng của Yến Sơn Cư, mà lại là giao hàng? Chẳng phải cô ta từng đến đây, biết rõ nơi này không có dịch vụ giao hàng sao? Đúng là giả tạo.”
Là người trong giới hào môn, Tô Linh Linh và Diệp Lạc Y đều biết Chu Khinh Ngữ là đại tiểu thư của nhà họ Chu, một tiểu thư nhà giàu thật sự. Nhưng trong mắt họ, Yến Sơn Cư đã có quy định không giao hàng, vậy thì không nên có ngoại lệ.
Ánh mắt Diệp Lạc Y thoáng qua tia thích thú, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ ôn hòa: “Có lẽ cô ấy chỉ muốn thể hiện tốt hơn trước ống kính thôi.”
Tô Linh Linh cười lạnh: “Để xem cô ta lộ tẩy như thế nào~”
Vừa nói xong, một người giao hàng xuất hiện, bước vào Yến Sơn Cư với chiếc hộp đựng đồ ăn chuyên dụng của nhà hàng. Người này đặt hộp lên quầy.
“Quản lý, đây là phần ăn giao cho cô Chu. Hộp đựng đã được thu hồi.”
Quản lý lo lắng hỏi: “Cô Chu có nói gì không? Cô ấy có hài lòng với bữa sáng của chúng ta không?”
Người giao hàng đáp: “Cô ấy không nói gì cả. Tôi thấy cô ấy đang chỉ đạo người giúp việc thu dọn hành lý, chắc không để ý đến chúng tôi giao bữa sáng.”
Quản lý thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không bị trách mắng thì tốt rồi. Nếu còn được khen, đó là điều tuyệt vời nhất!
Từ tối qua đến giờ, Chu Khinh Ngữ đã ăn hai bữa ở Yến Sơn Cư mà không hề phàn nàn. Nếu cô ấy cứ như vậy, quản lý sẽ đỡ mệt, không cần thay đầu bếp liên tục nữa.
Quản lý và người giao hàng đều mừng rỡ, chỉ có Diệp Lạc Y và Tô Linh Linh là sắc mặt thay đổi.
“Yến Sơn Cư không giao hàng mà? Sao Chu Khinh Ngữ lại được giao?”
Quản lý ngớ người, chưa kịp trả lời thì bình luận trong phòng phát sóng đã bùng nổ. Tất cả đều nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.
[Hóa ra Chu Khinh Ngữ thật sự mời nhân viên ăn bữa sáng của Yến Sơn Cư!]
[Fan của Diệp Lạc Y nên ra đây xin lỗi đi. Người ta có lòng tốt mời nhân viên ăn bữa sáng, các người lại cố tình bôi xấu bảo cô ấy mua hàng nhái!]
[Cười chết, Chu Khinh Ngữ không tự thanh minh, cuối cùng lại được minh oan trong phòng phát sóng của Diệp Lạc Y!]
[Dù không mua đồ nhái thì sao? Chu Hồ Ly vẫn bắt nạt nữ diễn viên cùng đoàn, là kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, lại còn phá hỏng bao nhiêu nhân vật nữ chính. Người phụ nữ có phẩm hạnh tồi tệ như vậy thì làm sao có fan hâm mộ chứ?]
[Chủ nào tớ nấy thôi. Với tính cách của Chu Hồ Ly, các người còn mong fan của cô ta có đạo đức chắc?]
[Mọi người không thấy kỳ lạ sao? Ai cũng nói Yến Sơn Cư không giao hàng, tại sao lại đặc biệt giao cho Chu Hồ Ly? Chuyện này có vấn đề!]
Tô Linh Linh cũng thấy khó hiểu. Cô là người trong giới hào môn, tại sao mình không đặt được đồ ăn giao hàng, còn Chu Khinh Ngữ lại có thể?
Từ trước đến nay, Tô Linh Linh đã không ưa Chu Khinh Ngữ. Khi còn đi học, cô và Chu Khinh Ngữ học cùng trường, từng bị cô ta giành mất vị trí chơi đàn cello trong dàn nhạc. Điều này khiến Tô Linh Linh rất khó chịu.
Sau này, khi quen biết Diệp Lạc Y và biết Chu Khinh Ngữ chen chân vào mối quan hệ giữa Diệp Lạc Y và Bùi Dục Bạch, cô càng ghét cô ta hơn.