Đi Cửa Sau Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 19: Bệnh truyền nhiễm chết người (4)

Giấy vệ sinh thì cô đã mua được hai lốc, nên cuộn giấy này... đúng là chẳng có tác dụng gì thật.

Sau hai lần sử dụng chức năng Từ không hóa có của Rương Bách Bảo, Chử Dịch An rút ra một kết luận là không phải lần nào cũng có thể cầu được một món đồ hữu ích và có uy lực lớn ngay từ đầu.

Cô vứt cuộn giấy vệ sinh sang một bên rồi đi mở lớp cửa chống trộm bên trong, nhìn qua mắt mèo để quan sát tình hình bên ngoài.

Cánh cửa nhà đối diện vẫn đóng chặt, không biết Lục Khanh Uyên có đang ở nhà không.

Ôi.

Thôi cô đừng quan tâm đến anh ta nữa thì hơn.

Cô thu hồi tầm mắt, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Dù sao thì anh cũng chỉ là một NPC của trò chơi này. Anh không nhớ được cô, thì cô cũng không nên cố gắng làm thân. Chẳng thà là cứ ở yên trong nhà, đợi hết 20 ngày rồi đi tìm thuốc đặc trị.

Đột nhiên, cô nhớ ra là mình còn có một cái thiết bị bay không người lái.

Cô lấy nó ra rồi cài đặt theo những gì ghi trong hướng dẫn sử dụng. Một lúc sau, thiết bị bay không người lái bay lên một cách suôn sẻ, rồi bay ra ngoài cửa sổ nhà cô.

Đúng lúc có một người vừa mới ngất xỉu dưới sân của khu nhà.

Có rất nhiều người đang vây quanh người này xem xét, còn người bị ngất thì đang được người nhà ôm chặt trong lòng. Người đó còn đang ho sù sụ không ngừng, ho ra cả chất dịch nhầy màu vàng.

Rất nhanh đã có xe cấp cứu đến.

Có mấy người mặc quần áo bảo hộ y tế từ trong xe cấp cứu đi ra khiến cho những người đang vây xem giật mình.

Họ lạnh lùng giải tán đám đông xung quanh, đưa người bị ngất xỉu lên xe rồi lấy dụng cụ ra phun thuốc sát khuẩn ở chỗ anh ta vừa nằm.

“Vớ va vớ vẩn, làm cho người ta sợ vãi cả linh hồn.”

Những người vây xem bị hành động vừa rồi của những người ở trong xe cấp cứu dọa sợ, cảm thấy lo lắng, rồi bắt đầu có người cằn nhằn: “Chẳng hiểu là có chuyện gì, con cái nhà ai đấy?”

“Chủ hộ trong khu nhà mình chứ ai. Sáng nay đi làm, vừa xuống đến đây thì ngất luôn.”

“Hôm qua thời sự chẳng bảo là có bệnh truyền nhiễm đó thôi.”

“Hay là nó bị nhiễm rồi?”

“Ai biết. Thôi tốt nhất là mọi người chịu khó mua sẵn đồ để trong nhà đi. Không có việc gì thì cũng đừng ra ngoài nữa, đừng ra mấy chỗ đông người làm gì.”

………

Chử Dịch An nhìn toàn bộ quá trình người kia được xe cấp cứu đưa đi qua màn hình của thiết bị bay không người lái, vừa xem vừa chau mày.

Khu nhà cô ở cũng đã bắt đầu có người bị nhiễm bệnh rồi.

Tranh thủ đang thử bay, cô liền điều khiển thiết bị bay đi một vòng khắp khu nhà. Ngoài đường vẫn có rất nhiều xe cộ đi lại. Có không ít người tụ tập người thân, bạn bè vui vẻ nói cười trên phố. Có điều cũng có rất nhiều người mua đồ trong các cửa hàng tạp hóa và siêu thị bên ngoài khu nhà. Mọi người đều tay xách nách mang, cầm theo rất nhiều đồ mua được từ siêu thị về nhà.

Thiết bị bay không người lái đi một vòng rồi bay về. Chử Dịch An không dám cho nó vào nhà ngay.

Cô lấy một bình xịt có thuốc sát khuẩn ra rồi xịt khắp thân thiết bị bay, sau đó mới cho nó bay vào trong nhà.

Tính ra thì cô đã chuẩn bị rất nhiều đồ, nhưng lại quên không mua sẵn thuốc sát khuẩn. Giờ cô chỉ có hai lọ cồn sát khuẩn loại 150 ml, có lẽ là không đủ dùng lắm.

Chử Dịch An lại cau mày.

Hay là nhân lúc căn bệnh truyền nhiễm này chưa quá nghiêm trọng, cô lại chạy ra hiệu thuốc để mua thêm thuốc sát khuẩn và cồn nhỉ? Nếu có nhiều người lây nhiễm hơn thì chắc chắn sẽ xảy ra tình trạng thuốc men khan hiếm.

Nghĩ vậy, Chử Dịch An liền mạo hiểm để ra ngoài thêm lần nữa.

Vì trong khu nhà đã có người nhiễm bệnh, nên cô phòng hộ bản thân cực kỳ kĩ càng rồi mới dám ra ngoài. Khẩu trang, áo dài quần dài, kính chống giọt bắn, găng tay y tế. Ban đầu cô còn định mặc luôn bộ đồ bảo hộ y tế, nhưng lại sợ làm thế sẽ khiến người ta chú ý quá mức, nên chỉ đành mặc như thế này.

Sau khi xác nhận mấy lần rằng không có chỗ nào lộ ra ngoài, cô mới chuẩn bị mở cửa ra ngoài.

Ngay lúc cô mở cửa ra, cánh cửa nhà của căn hộ đối diện cũng bật mở, khiến hai người đối đầu trực diện với nhau. Lục Khanh Uyên cũng đang định ra ngoài, nhưng hình như anh không rõ tình hình bên ngoài như thế nào, nên không có đồ bảo hộ gì cả.

Chử Dịch An do dự một chút rồi mới lấy một cái khẩu trang trong balo ra đưa anh.

“Đeo vào đi.”

Người đối diện nhìn cô bằng ánh mắt mang đầy dấu hỏi chấm.

“Anh có biết tin đang có dịch bệnh truyền nhiễm không? Tầng dưới khu nhà của chúng ta có người bị nhiễm rồi, vừa mới được đưa đi đấy. Đeo khẩu trang vào, tránh bị truyền nhiễm. Với cả tốt nhất là anh cũng nên tích trữ sẵn một ít đồ dùng, thực phẩm, nước uống, khẩu trang và thuốc men đi, phòng trường hợp sau này bùng phát dịch bệnh truyền nhiễm trên quy mô lớn.”

Mặc dù anh ấy không nhớ được mình, nhưng Chử Dịch An vẫn nhiệt tình nói rất nhiều điều cho anh biết.

“Đặc biệt là phải tích trữ khẩu trang, quần áo bảo hộ y tế với thuốc sát khuẩn nhiều vào. Tôi chưa mua được nên giờ phải đi mua đây này.”

Từ đầu đến cuối Lục Khanh Uyên đều im lặng, chỉ có một mình Chử Dịch An cứ thao thao bất tuyệt.

Thang máy đã dừng ở tầng một.

Chử Dịch An đi ra nhưng Lục Khanh Uyên lại không bước ra khỏi thang máy mà đi thẳng xuống tầng B1, là khu đỗ xe của tòa nhà.

Lạnh lùng quá.

Ừm... thôi vậy, cứ coi như cô làm việc thiện đi.

Chử Dịch An không nghĩ ngợi gì nhiều về chuyện này. Cô ra khỏi nhà chủ yếu là để đi mua thuốc sát khuẩn. Nghĩ đến đó, cô bất giác đi nhanh hơn, trong lòng chỉ mong sao cái hiệu thuốc nhỏ gần khu nhà vẫn còn hàng.

Nhưng cả hai người họ đều không thể ra khỏi khu nhà.

Chỗ bọn họ ở đã bị phong tỏa. Tất cả người lẫn xe đều bị chặn lại ở cổng khu.

“Sao lại không cho chúng tôi ra ngoài? Tôi phải đi làm, bị trừ lương thì các anh có chịu không?”

Một người đàn ông trung niên mặc đồ vest thẳng thớm bước từ trên xe xuống, hét vào mặt người của ban quản lý và tổ dân phố đang làm nhiệm vụ căng dây phong tỏa.

“Khu nhà của chúng ta đã có người nhiễm bệnh, nên giờ bị đưa vào danh sách khu vực có nguy cơ cao. Mọi người đều phải bị cách ly hết. Cũng chỉ mất hai, ba ngày thôi. Qua được hai, ba ngày là được.”

Nhân viên bảo vệ ở ngoài cổng cầm loa nói lớn cho mọi người cùng nghe.

Đáng tiếc là những người sống trong khu nhà không ai chịu chấp nhận, hai bên cứ giằng co mãi, chẳng biết bao giờ mới xong.

Xung quanh rất nhiều người, Chử Dịch An còn nghe được cả một vài tiếng ho phát ra từ trong đám đông.

Mặc dù cô đã làm công tác phòng hộ rất cẩn thận, nhưng nhìn thấy đám đông như thế thì cô vội vàng lùi lại trước, sau đó nhanh chóng trở về căn hộ mình thuê.

Về đến cửa nhà, cô lại thực hiện đầy đủ các bước sát khuẩn, diệt virus.

Không được để bệnh truyền nhiễm lọt vào trong nhà.

Cổng lớn của khu nhà nằm đối diện với căn hộ cô ở, nên Chử Dịch An có thể nhìn thấy tình hình từ trên cửa sổ nhà. Càng ngày càng có nhiều người tập trung ở cổng khu, tiếng cãi vã cũng càng lúc càng lớn.

Sau đó cảnh sát phải đến, mất hơn một tiếng đồng hồ mới giải tán được đám đông.

Ngay sau đó, người của tổ dân phố nói lớn qua loa phóng thanh ở dưới sân khu nhà, thông báo là khu nhà của họ sẽ bị phong tỏa trong hai ngày, mong người dân hợp tác để họ hoàn thành công việc.

Giờ không thể ra ngoài được, Chử Dịch An chỉ đành ngồi trên sô pha bật ti vi lên xem. Chương trình thời sự vẫn đang phát sóng thông tin về bệnh dịch. Trong đó còn thông báo về những nơi bị phong tỏa trong thành phố, ngoài khu nhà của họ ra thì còn ba khu nhà nữa, một khu chợ và một cái sân bay.

Bỗng tiếng chuông cửa vang lên.

Chử Dịch An nhìn qua mắt mèo thì thấy có ba người đeo khẩu trang và băng đeo màu đỏ trên tay.

“Xin chào, chúng tôi là người của tổ dân phố.”

Có một người phụ nữ trung trung tuổi nói với Chử Dịch An: “Hiện tại đang là giai đoạn phòng chống và khống chế dịch bệnh. Chúng tôi phải đăng ký số người ở mỗi tầng. Đề nghị cô điền vào mẫu kê khai này.”

Mẫu kê khai có ghi những thông tin cơ bản của người thuê nhà, và số điện thoại liên lạc.

Chử Dịch An điền xong thì đưa cho bác gái. Bà ta lại lấy ra một mã QR: “Đang trong thời kỳ đặc biệt, tất cả mọi người trong khu nhà phải tham gia vào nhóm chat này.”

Chử Dịch An nhìn một cái rồi lấy điện thoại ra để quét mã.

“À cô ơi, cho cháu hỏi với, dịch bệnh này nghiêm trọng lắm ạ?”

“Nghiêm trọng lắm, không thì ai người ta bắt cách ly làm gì.”

Bác gái gật đầu: “Trong thời gian tới các cô đừng có ra ngoài đi lung tung nhé. Nếu thấy có triệu chứng ho với sốt thì phải báo vào trong nhóm chat luôn. Nghe nói có mấy khu dân cư xuất hiện người nhiễm bệnh rồi. May mà con gái cô đi làm từ sáng sớm, không thì cũng bị cách ly theo.”

“Đúng là đáng sợ thật đấy.”