Huấn Luyện Viên Đỉnh Cao (Esport)

Chương 25: Lựa chọn giải nghệ

EDIT: HẠ

Đội trưởng đội tuyển quốc gia “Lão Lâm” tên thật là Lâm Hạo Ngạn, năm nay 22 tuổi, ID thi đấu cũng gọi là Laolin. Năm đó Lâm Hạo Ngạn là xung phong chủ lực của chiến đội ACE, từ sau khi đội trưởng Wing thần giải nghệ, hắn chuyển sang ký hợp đồng với chiến đội JZ, sau đó lại trở thành đội trưởng của JZ.

Lâm Hạo Ngàn đã thi đấu giải vô địch thế giới suốt năm năm, kinh nghiệm thi đấu cực kỳ phong phú, đây cũng là lý do vì sao huấn luyện viên Trương lại để hắn làm đội trưởng trong giải đấu năm vừa rồi.

Chỉ là, thời kỳ đỉnh của tuyển thủ esports cũng chỉ kéo dài mấy năm như vậy, theo tuổi tác tăng trưởng, bọn họ sẽ phải đối mặt với những vấn đề như phản ứng chậm hơn, tốc độ tay giảm xuống vân vân… Dù rất lưu luyến sân thi đấu này, nhưng hắn thật sự mệt mỏi, cuối cùng, hắn đã quyết định giải nghệ vào cuối năm nay.

Hắn đã giành chức quán quân giải vô địch quốc nội A Giáp hai lần, nhưng trong giải vô địch thế giới, đừng nói là quán quân, ngay cả cúp quán quân bọn họ cũng chưa từng đυ.ng tới.

Trong những năm gần đây, thành tích tốt nhất của đội Hoa Quốc trong giải đấu thế giới là hạng tư. Ngay từ đầu Lâm hạo Ngạn còn cảm thấy, thành tích của đội tuyển quốc gia chắc chắn sẽ từng bước đi lên, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, vị trí thứ 4 cư nhiên lại là giới hạn của bọn họ. Trong mùa giải này, bọn họ thậm chí còn không thể đánh vào top 8 đội mạnh nhất.

Thân là đội trưởng đội quốc gia, hắn rất thất vọng, rất uể oải, cũng rất tự trách. Nhưng không có biện pháp, giải thế giới cạnh tranh rất khốc liệt, bọn họ đánh không lại tuyển thủ đội nước ngoài. Dù sao tuổi tác hắn cũng không còn nhỏ, trực tiếp giải nghệ về nhà, sống những ngày tháng yên ổn là được. Hắn thật sự không muốn bị các tuyển thủ nước ngoài coi khinh, cũng không muốn bị cư dân mạng quốc nội chỉ vào sống lưng mắng chửi.

Nhìn các thiếu niên trong phòng huấn luyện, Lâm Hạo Ngạn cố nén chua xót nơi đáy lòng, ra vẻ thoải mái cười nói: “Tôi vừa nhận được tin tức từ Liên Minh bên kia, huấn luyện viên mới của chúng ta sẽ tới căn cứ vào mấy ngày tới. Mọi người nhớ phải biểu hiện thật tốt trước mặt huấn luyện viên mới, cố gắng để mùa giải tới còn có thể được chọn vào đội tuyển.”

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng mọi người đều hơi chấn động.

Hạ lê là người thẳng tính, cô trực tiếp lên tiếng hỏi: “Đội trưởng Lâm, mùa giải tới anh còn đánh không?”

Lâm Hạo Ngạn lắc đầu: “Tôi không tham gia nữa. Tôi lớn tuổi rồi, chuẩn bị giải nghệ, đây là lần cuối cùng tôi đảm nhiệm chức đội trưởng đội tuyển quốc gia. Các cậu đều là người mới có thiên phú cao trong các câu lạc bộ lớn, tiền đồ vô lượng, hy vọng một ngày nào đó, các cậu có thể ôm cúp quán quân thế giới trở về, như vậy…. tôi cũng không còn gì hối tiếc.”

Nghe đội trưởng nói như vậy, một đám người lập tức đỏ hốc mắt.

Giải nghệ là kết cục mỗi tuyển thủ esport đều sẽ gặp phải. Chỉ là có người giải nghệ một cách vẻ vang, cho dù rời đi cũng được fans nhớ tới, ngẫu nhiên còn có thể mở phát sóng trực tiếp, còn có vô số fans đi vào phòng phát sóng trực tiếp tặng lễ vật.

Mà có một số người, lại mang theo tiếc nuối và bêu danh rời khỏi sân thi đấu này.

Lâm Hạo Ngạn không thể nghi ngờ chính là người thuộc vế sau.

Hắn là một tuyển thủ hào sảng rộng rãi, phong cách chơi hung hãn, tâm lý ổn định. Là lão tiền bối trong giới, hắn rất chiếu cố người mới trong đội tuyển quốc gia. Có một số người mới lần đầu tiên xuất ngoại thi đấu, không hợp khí hậu bị tiêu chảy, đều là Lâm đội hơn nửa đêm vẫn cõng bọn họ đi tìm đội y. Lúc thua trận vòng đấu tổ nhỏ, Lâm đội là người đầu tiên đứng ra xin lỗi cư dân mạng ở trên Weibo.

Weibo của hắn có mười mấy vạn bình luận mắng chửi, đến bây giờ vẫn có rất nhiều người tới châm chọc mỉa mai, bảo hắn nhanh nhanh biến khỏi đội tuyển quốc gia.

Áp lực hắn phải thừa nhận nhiều hơn những người khác rất nhiều.

Lâm Hạo Ngạn là đội trưởng đội quốc gia, cũng là đại ca trong lòng bọn họ.

Mà bây giờ, vị lão tuyển thủ đã chinh chiến ở giải thế giới suốt năm năm này lại muốn giải nghệ, việc này giống như một thời đại sắp phải kết thúc.

Mới vừa bị ngược xong, các thiếu niên vốn đang ôm tâm tình buồn bực, sau khi nghe được tin tức này, trái tim vốn đã vỡ nát của bọn họ lại bị đâm mạnh thêm một đao.

Hốc mắt Thời Tiểu Bân đỏ bừng, cậu ta nức nở nói: “Lâm đội, anh thật sự muốn rời đi sao? Không cân nhắc thi đấu thêm một mùa nữa sao?”

Lâm Hạo Ngạn vỗ bả vai cậu ta, cười nói: “Tôi đã gửi đơn xin giải nghệ lên Liên Minh rồi .Về sau vị trí xung phong phải dựa vào cậu và Tiểu Lục thôi.”

Lục Hưng Vân cắn môi, thấp giọng nói: “Lâm đội yên tâm, chúng tôi sẽ nỗ lực.”

Lâm Hạo Ngàn đảo mắt nhìn mọi người: “Được rồi, mọi người trở về đi ngủ đi, cố gắng giữ sức để chờ huấn luyện viên mới.”

Trong bất tri bất giác, thời gian đã trôi đến 3 giờ sáng.

Đám người tắt máy tính trở về phòng ngủ.

Trên đường trở về ký túc xá, Hạ Lê hỏi: “Lâm đội, ngài có biết huấn luyện viên mới là ai không?”

Lâm Hạo Ngạn nhún vai: “Tôi cũng không rõ lắm. Tôi mới vừa nghe chủ tịch Tề nói mùa giải lần này, Liên Minh sẽ để huấn luyện viên mới toàn quyền phụ trách đội tuyển quốc gia, hẳn là một nhân vật rất lợi hại.”

Thời Tiểu Bân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy đội tuyển quốc gia mùa giải này của chúng ta, có phải sẽ bị giải tán không?”

Mọi người nghe đến đây, tâm tình đều rất thấp thỏm.

Kỳ thật bọn họ rất thích ở lại căn cứ của đội tuyển quốc gia, nơi này tụ tập rất nhiều cao thủ của các câu lạc bộ lớn, những buổi solo, huấn luyện ngày thường đều thú vị hơn so với lúc ở câu lạc bộ. Đương nhiên, người chơi quá phế rất có thể sẽ bị hành đến mức phải tự bế, nhưng hầu hết người vẫn thích đấu cờ cùng với cao thủ, như vậy mới càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

Hiện giờ, huấn luyện viên mới nhậm chức, đội tuyển quốc gia cũ rất có thể sẽ phải giải tán.

Bọn họ không thể ở lại căn cứ này lâu hơn được nữa.

Hạ Lê gãi gãi đầu nói: “Dù sao cũng đánh xong giải thế giới rồi, hiện tại chúng ta ở lại căn cứ của đội tuyển quốc gia, hình như cũng không có ý nghĩa gì nhỉ?”

Lục Hưng Vân cau mày nói: “Bên câu lạc bộ còn đang thúc giục tôi trở về, nếu đội bị giải tán, có phải hiện tại chúng ta nên thu dọn hành lý trước không?”

Lâm Hạo Ngạn nhìn về phía bọn họ, ngữ khí nghiêm túc: “Sau khi huấn luyện viên mới tới, mặc kệ là trực tiếp giải tán hay là tiếp tục huấn luyện, đội tuyển quốc gia mùa tiếp theo chắc chắn sẽ có thêm một lần tuyển chọn nữa. Việc các cậu phải làm là nỗ lực tăng trình độ của mình lên, tranh thủ sang năm lại tiếp tục thi đấu.”

Mọi người sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Mỗi năm, đội tuyển quốc gia đều sẽ tuyển người trên cả nước, phương thức tuyển chọn hoa hòe lòe loẹt, tổ huấn luyện viên và Liên Minh đều có quyền lên tiếng nhất định, các câu lạc bộ lớn cũng sẽ có một vài thao tác phía sau, quá trình tuyển chọn cực kỳ phức tạp.

Sang năm có thể tiến vào căn cứ đội tuyển quốc gia hay không, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh.

Trở về ký túc xá, Lục Hưng Vân lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn cho giám đốc câu lạc bộ: “Triệu ca, Lâm đội vừa mới nói Liên Minh đã chọn được huấn luyện viên mới cho đội tuyển quốc gia, không biết người đó là ai, các anh có nghe được tin tức gì không?”

Giám đốc Triệu trả lời lại rất nhanh: “Liên Minh che giấu thân phận của huấn luyện viên mới quá kỹ, trước khi bọn họ chính thức tuyên bố, chúng tôi không nghe được một chút tiếng gió nào.”

Lục Hưng Vân hỏi: “Lão Lâm chuẩn bị giải nghệ, mùa tiếp theo tôi có thể lên đánh chính đúng không?”

Giám đốc gửi cho hắn một loạt gương mặt tươi cười: “Cậu ta sớm nên nhường vị trí này cho người mới! Thiên phú của Thời Tiểu Bân còn lâu mới tốt được như cậu, mùa tiếp theo chúng ta phải cố gắng tranh thủ vị trí xung phong, cậu chắc chắn có thể vào đánh chính, yên tâm đi.”

Lục Hưng Vân nhìn đoạn lời nói này, bấy giờ mới yên lòng.