Lộ Quy Chu suy nghĩ một lát: “Có lẽ nó lại rơi vào lưới tình rồi.”
Quý Tinh Nhiên nắm bắt ngay từ khóa: “Lại rơi vào lưới tình?”
Lộ Quy Chu khẽ gật đầu, nhớ lại cảnh Quả Dừa từng phải lòng một chú chó khác mà không tài nào kéo nó về được, anh lại thấy hơi đau đầu.
Quý Tinh Nhiên không ngờ lại được nghe câu chuyện “drama” của Quả Dừa, liền tò mò hỏi:
“Vậy sao lần trước không thành công?”
Lộ Quy Chu: “Có lẽ chủ nhân của nó chuyển nhà rồi, không gặp lại được chú chó Samoyed đó nữa.”
Quý Tinh Nhiên bỗng thấy đồng cảm với Quả Dừa. Một mối tình vừa chớm nở đã kết thúc đột ngột như vậy, cậu không nỡ gọi Quả Dừa về nhà nữa.
“Tiểu Tầm!”
Một giọng nữ đầy gấp gáp vang lên, Tiểu Mỹ như bị cảm ứng liền lao về phía âm thanh phát ra, đuôi to lông xù của nó cũng theo sát phía sau.
Quý Tinh Nhiên trơ mắt nhìn Quả Dừa đuổi theo Tiểu Mỹ, quay đầu nói với Lộ Quy Chu:
“Quả Dừa chạy mất rồi.”
Lộ Quy Chu hơi bất đắc dĩ, cùng Quý Tinh Nhiên đuổi theo.
Tiểu Mỹ đã rúc vào bên chân một người phụ nữ ăn mặc giản dị. Cô đeo khẩu trang và đội mũ, không thể nhìn rõ mặt nhưng đôi mắt lộ ra lại sáng ngời, giọng nói mềm mại dễ chịu. Một tay cô dắt Tiểu Mỹ, tay còn lại xoa đầu Quả Dừa: “Đây là chú chó của các anh à? Dễ thương thật.”
Lộ Quy Chu tiến lên xỏ dây vào cổ Quả Dừa, mặt không biểu cảm nhưng thực chất đã dùng sức kéo nó về.
Quý Tinh Nhiên đáp lời, khéo léo nhắc nhở: “Đây là chó của chúng tôi. Còn chú chó Samoyed của cô chắc tên là Tiểu Tầm đúng không? Quả Dừa rất thích chơi với nó, nhưng chủ nhân nên ở cạnh các bé thì tốt hơn.”
Người phụ nữ áy náy nói, giọng lộ ra chút cảm giác có lỗi: “Thật xin lỗi, gần đây tôi bận quá nên toàn nhờ trợ lý dắt Tiểu Tầm đi chơi.”
Ánh mắt cô luôn dừng lại trên mặt Quý Tinh Nhiên, rồi cô dứt khoát nói: “Lần này về tôi sẽ đổi trợ lý khác.”
Sự dứt khoát này khiến Quý Tinh Nhiên có chút lúng túng, sợ rằng chỉ một câu của mình lại làm người khác mất việc. Cậu vội chữa lời: “Ừm… chắc trợ lý đột nhiên có việc gấp thôi mà.”
“Dù có chuyện đột xuất cũng có thể tìm cách giải quyết khác, không phải lý do để bỏ mặc Tiểu Tầm.” Người phụ nữ nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Quý Tinh Nhiên, sau đó mỉm cười, giọng điệu chuyển sang thân thiết: “Vừa rồi các cậu đã giúp tôi trông Tiểu Tầm đúng không? Thêm bạn WeChat đi, sau này tôi mời các cậu ăn một bữa để cảm ơn nhé.”