Chú Lưu nhìn thấy cậu cả bế một thiếu niên bị thương, bên cạnh là Trình Cẩn đi theo có khuôn mặt tương tự, cùng với cậu chủ nhỏ đang nhảy chân sáo, ông ấy lập tức dẫn đường đến căn phòng đã được dọn dẹp.
Bình thường tầng một không có ai ở, vì Tɧẩʍ ɖυ bị thương nên tạm thời ở tầng trệt, lần này cũng dọn thêm một căn phòng ở sát bên.
Nằm trên chiếc giường không hề phù hợp với mình, Trình Quân ngại ngùng kéo kéo vạt áo, Trình Cẩn thì không hề khách sáo ngồi bên giường, lập tức đắp chăn cẩn thận cho anh trai.
Căn phòng tuy được bài trí đơn giản nhưng chỗ nào cũng toát lên vẻ tinh xảo, ngay cả chất liệu vải trải giường cũng mềm mại đến cực độ.
Trình Cẩn dùng ngón tay miết miết chăn đơn, thấy anh trai nhìn mình với vẻ nghi hoặc, liền lắc đầu không nói gì.
"Hai nhóc nghỉ ngơi trước đi, mọi chuyện từ từ giải quyết." Tuy trong lòng đã có kết luận, nhưng Thẩm Tự Bạch vẫn muốn tận mắt nhìn thấy kết quả giám định.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hai thiếu niên này không nên bị chôn vùi như vậy, bọn họ nên có tương lai tươi sáng thuộc về mình.
"Làm phiền rồi ạ." Trình Quân rất lễ phép, thấy Tɧẩʍ ɖυ lưu luyến bám lấy cửa, cũng mỉm cười dịu dàng.
Quản gia ân cần mang sữa đến, nhìn Trình Quân và Trình Cẩn với ánh mắt có chút kích động, nhưng thấy Thẩm Tự Bạch không chủ động giới thiệu, đành kìm nén sự xao động trong lòng.
[Sao không nói gì? Sao không nói gì vậy!]
[Mình sốt ruột quá, mình sốt ruột quá]
[Hai em trai ngủ chung một phòng sao? Mình cũng muốn ngủ ở đây]
[Quần áo của mình có thể cho em trai mặc, đều là đồ mới hết]
[Ba chúng ta mặc đồ giống nhau]
[Mình làm anh rồi, mình có hai em trai]
...
"Khụ!" Thẩm Tự Bạch nghe thấy tiếng lòng kích động của Tɧẩʍ ɖυ, lại nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hai đứa em trai, không khỏi ho nhẹ ngắt lời.
"Anh cả, anh cũng không khỏe sao?" Tiểu Du ngốc nghếch không biết suy nghĩ của mình đã bị lộ, còn lạch bạch chạy đến bên cạnh Thẩm Tự Bạch quan tâm hỏi han.
"Không sao, em ngoan ngoãn một chút." Thẩm Tự Bạch xoa đầu đại công thần nhà mình, nhìn vào đôi mắt to long lanh của Tɧẩʍ ɖυ, lời nói đến miệng lại đổi thành: "Các bạn nhỏ cần không gian riêng tư."
Ngụ ý là: Em ồn ào quá, im lặng đi.
Đôi mắt to tròn của Tɧẩʍ ɖυ lập tức ảm đạm, thấy hai em trai không phản bác, thậm chí còn cố tình tránh ánh mắt của mình, cái đầu nhỏ đang phấn khích liền cụp xuống.
"Ồ." Giọng nói uất ức mang theo nỗi buồn, Tɧẩʍ ɖυ nhìn hai em trai đang thân thiết với nhau, lại nhìn anh cả đang đứng bất động ở cửa, cảm thấy mình bị oan ức quá.
"Òa… Anh cả, Tiểu Du em về rồi à!"
Thẩm Tinh Thước vừa giải quyết xong rắc rối với ba về đến nhà, đã thấy em út của mình uất ức nhảy loi choi, lập tức hùng hổ bước vào phòng.
"Ai bắt nạt Tiểu Du của chúng ta!"
"Là... anh cả." Tɧẩʍ ɖυ liếc mắt, thăm dò mách lẻo.
"A... a?" Giọng điệu của Thẩm Tinh Thước liền thay đổi một cách trơn tru, diễn xuất nhập tâm dạy dỗ Tɧẩʍ ɖυ: "Sao em không nghe lời thế?"
Tɧẩʍ ɖυ: Anh hai! Vừa nãy rõ ràng anh không phải như vậy!
...
Giây trước hai anh em còn thân thiết giây sau đã lật mặt ngay tại chỗ, Tɧẩʍ ɖυ bị ức hϊếp đến mức kêu la oai oái, quơ quào cánh tay muốn đánh anh hai của mình.
Một tay Thẩm Tinh Thước chống đầu em trai, vừa định nói lời kiêu ngạo thì nhìn thấy hai thiếu niên trên giường đang nhìn mình, lập tức rụt tay lại.
Tɧẩʍ ɖυ mất đi điểm tựa ngã nhào về phía trước, Thẩm Tinh Thước bị ép làm tấm đệm lưng dùng đầu đập đất, tự mình kiểm tra độ cứng của sàn nhà.
Dưới ánh mắt của mọi người, Thẩm Tinh Thước nhắm mắt lại, nghĩ rằng đời này sắp chấm dứt rồi, ngủ một giấc thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
"Anh hai ơi anh hai!"
Tɧẩʍ ɖυ được đỡ dậy bắt đầu diễn kịch, mắt thấy cậu định bẫy mình một vố, Thẩm Tinh Thước vội vàng bò dậy.
Sau khi xác nhận hai thiếu niên là em trai mình, Thẩm Tinh Thước liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra chào hỏi: "Chào hai em, anh là Thẩm Tinh Thước."
Khuôn mặt tái nhợt của Trình Quân thoáng nở nụ cười, lịch sự nhưng lại có chút xa cách: "Chào anh, em và em trai em đã làm phiền mọi người rồi."
Dù có vô tư đến đâu, Thẩm Tinh Thước cũng nhận ra sự dè dặt của hai anh em, đặc biệt là Trình Quân, dường như cậu ấy không muốn nợ ân tình của người khác.
"Thôi được rồi, hai em nghỉ ngơi trước đi." Thẩm Tự Bạch thấy hai anh em có chuyện muốn nói, phất tay dẫn hai người gây chuyện ra khỏi phòng.
"Bên kia xử lý thế nào rồi?" Ép bệnh nhân số hai Tɧẩʍ ɖυ nằm xuống nghỉ ngơi, Thẩm Tự Bạch mới có thời gian hỏi về kết cục của Trình Dũng.
"Tạm thời bị tạm giam, với tội danh là bạo lực gia đình." Thẩm Tinh Thước bực bội gãi đầu, dù sao hộ khẩu của Trình Quân và Trình Cẩn vẫn đứng tên Trình Dũng, trước khi có kết quả xét nghiệm ADN, bọn họ không thể thực sự ra tay với ông ta.