Sau Khi Xuyên Thành Cậu Chủ Giả, Tôi Bị Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng!

Chương 15

Nhìn hai thiếu niên vụng về an ủi lẫn nhau, trái tim nặng trĩu của Thẩm Tự Bạch dần dần dịu lại.

Mặc dù kết quả giám định vẫn chưa có, nhưng trong lòng anh đã có những suy đoán nhất định.

Hơn nữa, ánh mắt của Thẩm Tự Bạch dịu dàng nhìn hai thiếu niên đang dựa vào cửa, bởi vì nguyên do đặc biệt của Tɧẩʍ ɖυ, chắc hẳn Trình Cẩn cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Điều trị sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn được, trợ lý mang cơm trưa đến rồi vội vàng rời đi, trong chốc lát phòng chờ chỉ còn lại ba anh em.

Trình Cẩn cũng không hề khách sáo, nhận được cơm của mình liền cắm cúi ăn, chỉ là trong bát thỉnh thoảng lại có thêm vài miếng thịt.

Liếc mắt nhìn, Trình Cẩn thấy có người tự cho là đang lén lút gắp thức ăn; mỗi khi Trình Cẩn cúi đầu ăn cơm, Tɧẩʍ ɖυ lại lén gắp thịt gà qua, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn.

Trong miệng càng thêm đắng chát, Trình Cẩn bỗng cảm thấy cơm trắng trong veo cũng khiến cổ họng nghẹn lại.

Từ nhỏ cậu ta đã đóng vai một đứa trẻ ngoan ngoãn, bởi vì Trình Quân coi việc chăm sóc em trai là trách nhiệm nên vì thế Trình Cẩn không dám bị thương.

Sống trong một môi trường tồi tệ, điều duy nhất Trình Cẩn làm là lấp đầy giá trị cảm xúc cho anh trai.

Nếu chỉ có một mình, Trình Cẩn sẽ không quan tâm sống chết. Nhưng cậu ta là hy vọng sống của Trình Quân, Trình Quân cũng là xiềng xích ngăn cản cậu ta bước vào con đường phạm tội.

"Ăn cơm cho đàng hoàng." Thẩm Tự Bạch cúi đầu nhìn hai người không chịu ăn cơm cho tử tế, gắp cho mỗi người một cái đùi gà, rồi giục hai em trai uống canh: "Ăn no rồi mới có sức chờ."

Nghe vậy, Tɧẩʍ ɖυ lập tức cắm cúi ăn cơm, khóe miệng dính cơm cũng không biết, còn ngây ngô cười với Thẩm Tự Bạch: "Cảm ơn anh cả."

Trình Cẩn nhìn cái đùi gà trong bát, mất tự nhiên cứng người, cũng nói theo một tiếng "cảm ơn".

Thẩm Tự Bạch mím môi, không sửa lời Trình Cẩn ngay. Trước khi có kết quả rõ ràng, anh không muốn kết luận bừa bãi.

Dù sao, Thẩm Tự Bạch liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυ, nhóc con này lúc linh lúc không, trước đó còn tưởng chỉ có một người con ruột.

Thời gian ăn cơm dường như trôi qua rất nhanh, ba tiếng sau phòng cấp cứu mở ra, Tɧẩʍ ɖυ vừa vào cửa đã thấy Trình Quân đang bó bột chân phải.

"Cậu chủ nhỏ." Bác sĩ trưởng khoa quay đầu lại, có chút ngạc nhiên nhìn Tɧẩʍ ɖυ: "Cậu đến để tái khám chân sao?"

"Không, không, không phải!"

Tɧẩʍ ɖυ nhìn bác sĩ đeo khẩu trang, vô thức rùng mình, ngay cả bắp chân cũng bắt đầu đau nhức.

"Chú Hàn." Thẩm Tự Bạch bình tĩnh gật đầu chào Hàn Vinh, sau đó sắp xếp cho cẩn thận cho Tɧẩʍ ɖυ, rồi mới từ từ trả lời: "Chúng cháu đến thăm bạn của Tiểu Du."

"Bạn à." Ánh mắt Hàn Vinh dừng lại trên người Trình Cẩn trong giây lát, rồi gật đầu trìu mến: "Không sao, xương chân bị nứt không nghiêm trọng, chưa đến mức bị vỡ vụn."

"Đưa đến kịp thời, sau này phải bồi bổ cho tốt."

"Làm phiền chú Hàn rồi." Nghe nói Trình Quân không sao, Thẩm Tự Bạch liền thở phào nhẹ nhõm, nếu Trình Quân thật sự để lại di chứng, anh sẽ đâm Trình Dũng hai nhát.

"Chú Hàn, phiền chú kiểm tra lại cho Tiểu Du luôn nhé." Thẩm Tự Bạch nhìn Tɧẩʍ ɖυ đang co rúm lại một bên, lắc đầu ngao ngán.

Một đứa chân trái, một đứa chân phải, giờ thì thành một đôi rồi.

"Xương của trẻ con giòn, vẫn nên tẩm bổ nhiều." Hàn Vinh xoa đầu Tɧẩʍ ɖυ như trưởng bối: "Vì Tiểu Du không đến trường, nên cũng không làm lỡ việc gì đâu."

Tɧẩʍ ɖυ nghe bác sĩ và anh cả nói chuyện, đầu váng mắt hoa, cảm thấy có rất nhiều chuyện không đúng.

Cậu đã mười hai tuổi rồi, mà vẫn không đến trường?

Rồi sao lại có hai đứa con ruột?

Tại sao hai em trai lại bị lạc mất?

"Bây giờ có thể xuất viện được chưa ạ? Hay là phải ở lại bệnh viện theo dõi?" Thẩm Tự Bạch thấy Trình Quân đang không được tự nhiên nắm chặt ga giường, quay sang hỏi Hàn Vinh đang chuẩn bị thuốc.

"Nếu điều kiện gia đình tốt, tất nhiên có thể về nhà." Bác sĩ Hàn thấy quần áo của Trình Quân đã bạc màu, liền ân cần đề nghị: "Bệnh viện cũng sẽ chăm sóc tốt cho mỗi bệnh nhân."

"Vậy thì về nhà đi." Nghe nói có thể về nhà, Thẩm Tự Bạch quyết định ngay.

"Được." Hàn Vinh nghe vậy, ánh mắt liền sâu hơn, quay sang nhìn Tɧẩʍ ɖυ đang ngẩn người đu đưa chân: "Như vậy cậu chủ nhỏ cũng có bạn."

Thấy không ai để ý, Hàn Vinh mỉm cười lịch sự rồi rời đi, không quên dặn y tá đích thân mang thuốc đến phòng bệnh.

Tɧẩʍ ɖυ thấy Thẩm Tự Bạch và Trình Cẩn một trái một phải ngồi trên giường bệnh thì lập tức nhảy tót đến cuối giường, thấy khoảng cách quá xa, bèn bò lên theo mép chăn.

Trình Quân: ...

"Em trai chào em, anh là Tɧẩʍ ɖυ." Mặc dù có thêm một con ruột nữa, nhưng Tɧẩʍ ɖυ cũng không hề có cảm giác xa lạ, lập tức chủ động chào hỏi.

Trình Quân nhìn Tɧẩʍ ɖυ được nuôi nấng cẩn thận, liền lặng lẽ nhường chỗ, thấy thiếu niên lộ vẻ mặt bị tổn thương bèn vội an ủi: "Chào anh, em tên là Trình Quân."

So với sự "yếu đuối" của em trai Trình Cẩn, anh trai Trình Quân ôn hòa hơn, song đối mặt với người lạ lại có chút cứng nhắc.

"Em trai đừng sợ, anh cũng giống em." Không nhận ra sự xa cách của hai anh em, Tɧẩʍ ɖυ ngốc nghếch chỉ muốn chui vào trong chăn: "Một cặp trời sinh. "

[Hehehe chân trái chân phải cùng bị phế, nhà chúng ta sắp có hai con bọ chét rồi.]