"Đi ăn cơm." Thẩm Tinh Thước thấy em út bị dọa thì hài lòng hừ một tiếng, sau đó để lại cho Tɧẩʍ ɖυ một bóng lưng lạnh lùng.
Tɧẩʍ ɖυ: Anh hai kỳ quái.
Sau khi vui vẻ lăn lộn trong chăn, Tɧẩʍ ɖυ mơ màng gãi gãi cái đầu tóc rối bù, giây tiếp theo cậu nhảy bật dậy khỏi giường.
Đúng rồi! Hôm qua đã bỏ sót một tin quan trọng!
"Mẹ ơi!" Tɧẩʍ ɖυ còn chưa kịp xỏ dép, nhảy lò lò bằng một chân ra phòng khách, may mà nhà ở tạm có một tầng nên không có nguy cơ té cầu thang.
"Tiểu Du dậy rồi à? Nếu mệt quá thì bảo chú Lưu đưa con về phòng nhé." Cả nhà đang ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, Lâm Du Tĩnh ngạc nhiên nhìn Tɧẩʍ ɖυ đầu tóc rối bù.
[Đương nhiên là chuyện đứa con ruột của mẹ vẫn còn đang lang thang ở ngoài kia.]
Tɧẩʍ ɖυ đau lòng nhìn mọi người trên bàn, đặc biệt là Thẩm Tinh Thước đang vui vẻ gặm đùi gà.
Em trai ruột đang lang thang ngoài đường, không biết có được ăn cơm không nữa!
Sắc mặt mọi người căng thẳng, nhất là Thẩm Trường Canh và Thẩm Tự Bạch đã điều tra từ lâu, họ đoán Tɧẩʍ ɖυ có thể biết trước tương lai, nhưng không ngờ cậu còn biết được mình không phải con ruột.
"Mẹ, mẹ không thấy con ngốc hơn anh cả nhiều sao?" Tɧẩʍ ɖυ xoay xoay cái đầu không được thông minh của mình, ấp úng dò hỏi: "Liệu con có phải con ruột không ạ?"
"À..." Lâm Du Tĩnh không ngờ con trai út lại hỏi thẳng như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ trông mong của Tɧẩʍ ɖυ thì vẫn không nhịn được xoa đầu cậu, rồi liếc mắt sang chồng: "Chúng ta ăn cơm trước đã."
"Kiểm tra xem có biến đổi gen gì không cũng được!" Tɧẩʍ ɖυ sốt ruột đến độ nói năng lung tung, chỉ hận không thể khắc hai chữ đần độn lên trán.
Hôm qua ngủ mơ màng, hôm nay cậu tỉnh táo lắm rồi.
[Trời ơi! Cậu chủ thật còn đang khổ sở ở ngoài kia, mình thì ở đây ăn uống no say, lương tâm đau quá!]
[Sao ánh mắt anh hai nhìn mình kỳ lạ thế nhỉ, mình cũng có đắc tội gì anh ấy đâu!]
Tiếng lòng của Tɧẩʍ ɖυ hoàn toàn lạc đề, Thẩm Tinh Thước dù có sốt ruột cũng không thể cạy miệng cậu ra hỏi, chỉ đành chọc chọc miếng sandwich rồi hậm hực.
"Anh hai không thích ăn cà chua ạ?" Tɧẩʍ ɖυ nhìn Thẩm Tinh Thước đang hằm hằm, rụt rè lại gần hỏi.
Dù sao trước đây cũng làm nhiều chuyện có lỗi, giờ Tɧẩʍ ɖυ chủ yếu là mặt dày mày dạn cầu xin tha thứ.
"Sao lại không ăn?" Thẩm Tinh Thước liếc Tɧẩʍ ɖυ một cái, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em trai lại ngượng ngùng quay đi: "Để nguội rồi ăn."
[Sandwich vốn dĩ đã nguội rồi mà! Hệ thống cảm giác của anh hai cũng có vấn đề sao?]
Thái dương Thẩm Tinh Thước giật giật liên hồi, đang định dùng cơm nhét vào miệng em trai thì Tɧẩʍ ɖυ đã lén gắp miếng cà chua của mình vào bát Thẩm Tinh Thước, bị bắt quả tang thì cười hì hì giải thích.
"Cho anh hai ăn đó."
"Ranh con." Tâm trạng Thẩm Tinh Thước tốt lên như đi như tàu lượn siêu tốc, nhưng còn chưa kịp cắn miếng nào thì lại nghe tiếng lòng quen thuộc.
[Cuối cùng cũng giải quyết được cà chua, vậy rau thì phải làm sao đây?]
Trước đây không ăn thịt vì sợ tốn tiền, bây giờ có điều kiện rồi thì đầu Tɧẩʍ ɖυ chỉ nghĩ đến ăn thịt, kiêu ngạo không muốn ăn rau.
Thẩm Tinh Thước liếc xéo, rồi thấy nhóc con vô lương tâm kia nhìn sang Thẩm Tự Bạch, không nhịn được hả hê trong lòng.
Anh cả không dễ mua chuộc như vậy đâu, không muốn ăn lại còn muốn đổ cho anh cả, thật sự coi anh cả như thùng rác giống anh ta sao.
Móa!
Thẩm Tinh Thước trừng mắt, cuối cùng anh ta cũng bị tức điên, thế mà lại ngầm thừa nhận mình là thùng rác rồi sao?
Đúng lúc Tɧẩʍ ɖυ đang nhíu mày khó xử, thì Thẩm Tự Bạch đã bình tĩnh gắp rau ra: "Muốn ăn gì vào bữa sáng thì nói với chú Lưu!"
"Vâng ạ!" Không ngờ anh cả lại chủ động gắp rau mình không thích ăn đi, Tɧẩʍ ɖυ vui như mèo trộm được mỡ, khoa tay múa chân nói ra yêu cầu của mình.
"Em muốn ăn bánh bao hấp, chính là một l*иg có rất nhiều bánh bao nhỏ ấy."
Đó là món ăn sáng Tɧẩʍ ɖυ thích nhất, nhưng so với bánh bao to rẻ tiền, bánh bao nhỏ đã trở thành món đồ xa xỉ không với tới được.
"Ngày mai sẽ chuẩn bị bánh bao nhỏ ạ." Quản gia nhìn khuôn mặt hồng hào của Tɧẩʍ ɖυ, lập tức cười tủm tỉm đáp: "Cậu chủ nhỏ muốn ăn gì cứ nói với tôi nhé."
"Hì hì!" Tɧẩʍ ɖυ vui vẻ lắc lư đầu, ăn hết miếng sandwich rồi tu ừng ực một chai sữa.
[Hoàn thành xuất sắc, bây giờ là showtime của mình!]
Sau khi uống hết chai sữa, Tɧẩʍ ɖυ thong thả lau vết sữa trên khóe miệng, rồi lén nhìn chăm chăm mấy người nhà họ Thẩm.
[Nên bắt đầu nhổ tóc ai trước đây!]