Xuyên Thành Người Qua Đường Giáp, Bị Đám Bạn Cùng Phòng Của Nhân Vật Chính Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 5

Chu Chiêu gọi cậu đến bàn ăn trong bếp: "Sầm Nhất lại đây, làm nhiều bữa sáng quá, cùng ăn đi."

Sầm Nhất nhìn cả bàn đầy đồ ăn ngon.

Nhưng Sầm Nhất lại có ranh giới rõ ràng hơn cả tấm thép, lắc đầu từ chối: "Không còn thời gian nữa."

Chu Chiêu nói: "Biết rồi, cho cậu này, là sữa và sandwich."

Hắn không tin dưới sự tấn công mạnh mẽ như vậy, Sầm Nhất vẫn còn trốn tránh mình?

Sầm Nhất nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, nhận lấy bữa sáng đã được đóng gói rồi nói: "Cảm ơn, lát nữa sẽ chuyển khoản cho cậu, vất vả rồi."

Chu Chiêu: "..."

Thế mà lại không nghe thấy tiếng lòng?

Sầm Nhất sáng sớm thức dậy rất bận rộn, tối qua cậu đã ghi nhớ một lượt khuôn viên trường, lại xem qua thời khóa biểu thì mới biết tiết học sáng nay bắt đầu lúc tám giờ.

Thế mà tám giờ sáng lại có tiết học.

Tiết tám giờ sáng trăm ác ngàn ác.

Sầm Nhất đeo cặp sách, tóc che kín mắt và tai, nhìn từ xa thì trông toàn thân như tỏa ra khí thế đáng sợ tà ác, làm người đi đường vừa không nhịn được liếc nhìn cậu, vừa sợ hãi nhưng lại thấy Sầm Nhất có lẽ sẽ rất đẹp trai.

Sầm Nhất vẫn chưa đến lớp học, cậu tìm một góc yên tĩnh ở tòa giảng đường, cẩn thận cắn từng miếng nhỏ.

Quan Duyệt Ninh học cùng lớp với cậu, khi đi ngang qua góc này thì phát hiện một cây nấm âm u đang gặm sandwich.

"..."

Sầm Nhất không nhìn cậu ta, tự mình ăn của mình.

Ăn no xong lau miệng, sau đó quay về lớp học, vừa đúng lúc vào giờ.

Cậu bước vào lớp, phát hiện những người nhìn thấy cậu đều dừng động tác lại, dường như sợ chạm vào cậu thì cậu sẽ nổi đóa lên vậy?

Sầm Nhất không hiểu lắm, cậu chỉ là một người qua đường A thì có gì đáng sợ, chẳng qua là hơi âm u một chút thôi mà?

Chậc, mấy người này đúng là không hiểu thế giới của tộc otaku, đây là đẹp trai được không?! Đẹp trai đó!

Sầm Nhất liếc nhìn lướt qua lớp học, chỗ ngồi chỉ còn bàn đầu tiên ở hàng ghế đầu, và bên cạnh Quan Duyệt Ninh ở hàng ghế cuối.

Sầm Nhất: "..."

Cuối cùng, Sầm Nhất buông bỏ tôn nghiêm đi đến hàng ghế cuối, thôi được rồi, cậu muốn nghịch điện thoại.

Dù sao cũng không nói chuyện với thụ chính, căng thẳng cái gì?

Quan Duyệt Ninh thấy Sầm Nhất ngồi xuống bên cạnh mình, thì hơi nhíu mày.

Nhưng Sầm Nhất không hề nhìn thấy.

Cậu vừa ngồi xuống, liền làm một mạch, lấy sách vở và bút từ trong cặp ra, sau đó không nói chuyện với cậu ta, rồi lại nghịch điện thoại?

Hả?

Chơi điện thoại?

Tên biếи ŧɦái này hôm nay vậy mà không lén nhìn cậu ta.

[Sao lại có cảm giác có người đang nhìn mình vậy? Có nên ngẩng đầu lên xem không? Nhưng tóc mình dài quá, nếu đột ngột ngẩng đầu lên sẽ chọc mù mắt mình mất, thôi được rồi, chắc chắn người đang nhìn là Quan Duyệt Ninh, tiện thể nhìn thấy mình thôi.]

Quan Duyệt Ninh: "...?"

Cậu ta nhìn tên biếи ŧɦái đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nghịch điện thoại dán miếng dán chống nhìn trộm, miệng không động đậy nhưng cậu ta rõ ràng đã nghe thấy đối phương nói chuyện!

Còn nữa, cậu cũng biết tóc cậu dài à! Tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi này!

[Còn nhìn? Nhìn nữa móc mắt cậu ra đấy!]

Quan Duyệt Ninh cứng cổ, nghiến răng, cố gắng quay đầu lại từng chút một, cậu ta móc mắt đối phương còn tạm được! Tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi này! Đúng là không biết xấu hổ! Nửa tháng nay cứ lén lút theo dõi cậu ta, còn tưởng cậu ta không biết.

[Haiz, thật hối hận, biết vậy đã chọn một ngành dễ rồi, nhiều tiết quá.]

Quan Duyệt Ninh: "..." Chắc chắn cậu ta bệnh rồi nên mới nghe nhầm, nhất định là như vậy.

Cậu ta quay sang hỏi người bạn ngồi bên phải: “Cậu có nghe thấy ai vừa nói gì không?”

Sắp đến giờ học nên lớp đã yên tĩnh từ lâu.

Bạn nữ đỏ mặt nhìn cậu ta: “Không có.”

Sầm Nhất cúi đầu nghịch điện thoại, có hơi mệt, sau đó lại ngồi thẳng dậy, đặt hai tay lên bàn và nhìn vào các công việc làm thêm trên mạng.

Haizz, đúng là cậu bị bệnh rồi, làm cậu ấm tốt đẹp không chịu, cứ cảm thấy tiền không do mình kiếm được thì không vững tâm.

Chẳng lẽ cậu nên vứt bỏ cảm giác đạo đức? Làm lại từ đầu?

Đúng vậy, nhất định là thế. Nhưng vừa tải xong ứng dụng tìm việc làm thêm, cậu lại lén xóa nó đi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

[Haiz, cuộc đời vui vẻ thì phải hưởng thụ, vợ không có thì phải vui chơi thôi!]

Quan Duyệt Ninh: “...” Có lẽ cậu ta chưa tỉnh ngủ à, vợ sao, buồn cười thật, tên biếи ŧɦái này vừa nhìn là biết là thụ rồi, kiếm đâu ra vợ cơ chứ!

Nhất định là vậy!

Học xong ba tiết, tinh thần của Quan Duyệt Ninh một đường lao xuống dốc.