Buổi chiều, trợ lý của Chu Chiêu đưa cậu về trường. Chu Chiêu chưa từng chịu khổ, thức khuya, cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, đang định đến bệnh viện thăm Sầm Nhất thì phát hiện cậu đã về rồi.
Tối qua đã điều tra sơ bộ, biết cậu là con trai út của nhà họ Sầm kín tiếng ở thành phố A, hồi nhỏ vì bệnh tật nên được đưa về quê dưỡng bệnh, sau này thi đỗ vào trường đại học này với thành tích xuất sắc.
Thời gian gấp gáp, những gì biết được cũng chỉ có vậy.
Sầm Nhất nhìn thấy Chu Chiêu, nói lời cảm ơn, nghĩ đến việc tối qua Chu Chiêu về khuya còn đưa cậu đến bệnh viện, quả thực vất vả.
Vì vậy, cũng không thể giả vờ không nhìn thấy miếng băng gạc vuông vức to đùng dán trên trán người ta.
"Vết thương của cậu?" Sầm Nhất hỏi.
Chu Chiêu: "Tối qua tham gia tiệc sinh nhật của bạn, giữa chừng có người gây sự, tôi bị mảnh vỡ thủy tinh bay trúng."
Sầm Nhất kéo dài giọng: "Ồ -- Vậy những người khác thì sao?"
[Hai người gãy chân, hai người gãy tay, còn một người bị thủng một lỗ trên đầu.]
Chu Chiêu: "Có mấy người bị thương rất nặng." Cũng không cần phải đầy đủ thế chứ, Sầm Nhất này nếu cái gì cũng biết... chẳng phải cũng biết hắn đang giả vờ sao?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt giả tạo của Chu Chiêu suýt nữa không giữ được. Chẳng trách người này lại chế nhạo hắn là "boy ấm áp", thì ra là vậy.
Sầm Nhất, cậu thật khiến người ta hứng thú.
*
Nhìn thấy cốt truyện vẫn diễn ra như vậy, trong lòng Sầm Nhất đã có đáp án, sau này chỉ cần chuẩn bị có chuyện gì lớn xảy ra thì cậu sẽ tránh đi, làm một người qua đường A thôi.
Hai người bọn họ cũng không phải quan hệ bạn bè thân thiết gì, nhưng bởi vì Sầm Nhất hỏi rất tự nhiên, nên Chu Chiêu vẫn kiên nhẫn trả lời cậu.
Sầm Nhất muốn chuyển tiền viện phí lại cho Chu Chiêu, nhưng Chu Chiêu nói phải thêm bạn mới chuyển được.
Sầm Nhất nợ Chu Chiêu ân tình nên cũng không cố chấp nữa, dù sao Chu Chiêu cũng sẽ không làm gì với một người qua đường A như cậu.
Mới là lạ.
Hai ngày cuối tuần, hai người bạn cùng phòng kia không có ở đây, Chu Chiêu nấu cơm cho cậu, cũng nhìn cậu ăn.
Sầm Nhất: "..."
Quả nhiên là cậu ấm nhà giàu, cả bàn đều là món ngon, cậu ăn có hơi ngại.
"Cậu đây là?" Sầm Nhất hỏi hắn đây là ý gì.
Chu Chiêu từ từ ngồi xuống rồi cầm đũa lên, chậm rãi nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bốn năm tới chúng ta sẽ là bạn cùng phòng, tôi cảm thấy cần thiết phải tạo quan hệ với cậu, như tối hôm qua nếu là tôi bị sốt, cậu sẽ mặc kệ sao?"
Sầm Nhất thành thật lắc đầu: "Sẽ không."
[Sẽ gọi 120 cho cậu, để cả thế giới đều biết cậu bị sốt luôn.]
Chu Chiêu: "..." Rõ ràng có khuôn mặt của một thiếu niên u sầu, sao lời nói ra lại... hoạt bát đáng yêu như vậy?
Đáng yêu cái quỷ gì, cậu ấy là tên nhóc con đáng ghét muốn cho cả thế giới biết hắn bị bệnh thì có.
"Vậy kết bạn được chứ?"
Sầm Nhất nhìn hắn, quả quyết từ chối: "Không tốt lắm, tính cách tôi không hợp."
Chu Chiêu thở dài: "Ăn cơm trước đi."
Sầm Nhất gật đầu: "Cảm ơn, vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ mua bổ sung nguyên liệu vào tủ lạnh cho."
Chu Chiêu: "Được."
Sầm Nhất hơi buồn ngủ, nhưng món ăn trên bàn thuộc loại thanh đạm, vì vậy vẫn có thể ăn được một chút.
Chu Chiêu nhìn Sầm Nhất giống như một chú gấu trúc con ngoan ngoãn, đang từ từ ăn, ăn rồi lại ăn, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên nổi.
Sau bữa trưa, Chu Chiêu nói không làm bạn cũng được, nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, vì vậy cùng xem phim đi.
Phòng khách có một màn hình cực lớn, Sầm Nhất ôm gối ôm xem một lúc, sau đó đầu nghiêng sang một bên, ngủ thϊếp đi.
Buổi chiều tỉnh dậy, Sầm Nhất phát hiện mình đang ở trong phòng, nghĩ đến trước khi ngủ còn ở phòng khách... là, lại là Chu Chiêu đưa cậu về phòng ngủ à, chỉ là không biết quá trình di chuyển như thế nào.
[Chu Chiêu, quả thật là người tốt.]
Cách một bức tường, Chu Chiêu đang dùng máy tính xử lý công việc của công ty, thì giọng nói của Sầm Nhất đột nhiên truyền vào tai hắn.
Im lặng một lát, hắn liền nhếch khóe môi, chậc, đồ nhóc con, không nói hắn là boy ấm áp nữa rồi.
[Không hổ là boy ấm áp.]
Chu Chiêu: "..."
Tiết học tám giờ sáng quả thực nặng nề, lúc Sầm Nhất dậy rửa mặt thì nhìn thấy hai người bạn cùng phòng kia cũng đã về.
Thụ chính Quan Duyệt Ninh mặc một bộ đồ thể thao đắt tiền, cao một mét tám ba, ngoại hình của cậu ta là kiểu cún con, có một đôi mắt cún con đáng thương, tóc màu nâu hạt dẻ, rất khó nhận ra tên nhóc này là một người đánh Muay Thái tàn nhẫn. Lúc này Quan Duyệt Ninh đang ngáp ngắn ngáp dài, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Còn công chính Cố Trường Tiêu cao một mét chín ba, ngũ quan sắc nét, mặt mày tuấn tú sáng sủa thâm thúy, đang mím môi trở về phòng mình, hình như là đi lấy sách.
Hình như hai người đó coi căn hộ này là khách sạn rồi.