Sợ hãi tới mức Cố Yến mỗi lần đều nhảy dựng lên, rửa mặt thay quần áo và ăn sáng rất nhanh chóng.
[Tên chó này thật sự quá độc ác! Một ngày nào đó tôi sẽ cắn chết anh.]
Cố Yến nằm ở trên xe, nghiêng đầu ngủ ngon lành, còn không quên mắng Bùi Mặc Trì ở trong lòng.
Bùi Mặc Trì nhìn kính chiếu hậu, có chút đau lòng.
Có phải anh quản giáo con trai quá nghiêm khắc không.
Cho đến khi anh lại nghe tiếng lòng của Cố Yến đang mắng chửi.
Vì sao lại mắng anh là tên chó.
Có phải Cố Yến thích chó, cho nên thấy ai cũng giống chó?
Bùi Mặc Trì 28 tuổi không hiểu rõ sở thích của người trẻ, cảm thấy việc nuôi chó có thể suy xét.
Đã tới đại học Đế Đô, vẻ mặt Cố Yến buồn bã.
“Lại đây.”
Bùi Mặc Trì cũng xuống xe, giọng nói lạnh lùng giống hôm qua.
Sau ngày hôm qua, Cố Yến có chút sợ Bùi Mặc Trì, ngoan ngoãn cầm theo cặp sách đứng bên cạnh Bùi Mặc Trì.
Vẻ mặt của Bùi Mặc Trì dịu đi một chút, nuôi trẻ con thật sự rất cần có kỹ thuật.
Cổ áo của Cố Yến có chút nhăn, Bùi Mặc Trì đưa tay sửa lại một chút.
Lấy điện thoại của Cố Yến từ trong xe ra.
Đôi mắt Cố Yến sáng lên.
[Đây là muốn trả lại cho mình? Bùi Mặc Trì cũng không tệ lắm.]
Dù đây không phải là lời khen nhưng lại là lần đầu tiên Bùi Mặc Trì không nghe Cố Yến nói xấu anh.
Anh nói một cách mất tự nhiên.
“Trả điện thoại lại cho cậu, nhưng tuyệt đối không được chơi trò chơi, mở phát sóng trực tiếp. Nếu như bị tôi biết được thì sẽ không đơn giản như tịch thu.”
Cố Yến gật đầu: “Biết biết, em nhất định nghe lời ông xã.”
Sau khi đánh Cố Yến hôm qua, Bùi Mặc Trì không nhận được sắc mặt thân thiện từ Cố Yến, chứ đừng nói tới việc nghe cậu gọi anh là ông xã.
Xem ra là hết giận rồi.
Trẻ nhỏ thật dễ dỗ dành.
“Biết là tốt.”
Nhìn đứa trẻ cười ngoan ngoãn, lúm má đồng tiền run rẩy.
Bùi Mặc Trì không nhịn được mà sờ đầu cậu.
Sự quan tâm hợp lý rất có lợi cho trẻ nhỏ.
“Học tập cho tốt, buổi tối tôi tới đón cậu.”
Cố Yến cầm điện thoại, cầm cặp sách, chạy lộc cộc rời đi.
[Lão già này ngày càng nói nhảm.]
Bùi Mặc Trì cười vui vẻ nhìn đứa con đang lớn của mình, nhưng sau khi nghe câu nói này, biểu cảm trên mặt anh liền trở nên cứng đờ.
Đứa nhỏ này, chính là nghịch ngợm.
Khi anh ngẩng đầu lên, Cố Yến đã sớm chạy mất.
…
Đến sớm lấy chỗ tốt, chính là có thể tìm một nơi yên tĩnh không bị làm phiền.
Khi Thời Húc và ba người vừa đến, Cố Yến vẫy tay nhiệt tình.
Sau tiệc rượu vui vẻ ngày hôm qua, Cố Yến quyết định xem những người này như anh em của mình.
“Bên này, bên này, chỗ ngồi bên này rất tốt.”
Thời Húc đi ở phía trước, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Cố Yến.
“Hôm qua anh có ổn không?” Thời Húc ngồi xuống lo lắng hỏi.
Cố Yến xua tay: “Ông đây có thể có chuyện gì chứ. Còn tốt lắm.”
Thời Húc nắm chặt trang sách và đánh giá Cố Yến.
Ngày hôm đó, người kia chắc không biết cậu ấy nhưng Thời Húc lại nhận ra anh.
Bùi gia Bùi Mặc Trì, gia tộc danh giá hàng đầu Bùi gia.
Không phải có Bùi gia mới có Bùi Mặc Trì.
Là có Bùi Mặc Trì mới có Bùi gia huy hoàng.
Không ai trong Đế Đô có thể nghĩ tới.
Bùi Mặc Trì đã kết hôn với con nuôi Bùi gia.
Cụ thể là ai thì Thời Húc không biết, nhưng có một tin tức đã lan truyền trong giới thượng lưu.
Bùi Mặc Trì ghét người vợ nam của mình, thích con trai út của phu nhân cũng là trợ lý của mình.
Hai người mỗi ngày ở văn phòng, rất khó để không nảy sinh tình cảm.
Mà người vợ nam kia đến Bùi thị náo loạn rất nhiều lần.
Có người đồng cảm cũng có người khinh thường.
Thái độ của Bùi Mặc Trì hôm qua, không giống như người thân của Cố Yến, quá thân mật.
Ánh mắt nhìn cậu ấy cũng tràn ngập địch ý.
“Anh ta... Không làm khó dễ anh chứ?”
Cố Yến sững sờ: “Cậu thấy sao?”
Không phải là thấy Bùi Mặc Trì tới đón mình, chẳng lẽ là thấy Bùi Mặc Trì đánh cậu lúc say rượu, nếu không thì sao mà ánh mắt Thời Húc nhìn cậu lại kỳ lạ như vậy.
Thời Húc gật đầu, đôi mắt đen âm trầm gợn sóng.
“Anh ta đưa cậu đi.”
Cố Yến nhẹ nhõm, vậy thì chắc là không phải lúc đánh cậu rồi.
“Anh ấy không làm gì tôi đâu yên tâm đi, ông đây là ai chứ.” Nhưng nghĩ đến cảnh bị đánh mông, Cố Yến vẫn muốn đánh chết Bùi Mặc Trì.
“Chỉ là mông đau, thật tức chết mà.”
Cố Yến nhỏ giọng lẩm bẩm nói, nhưng vẫn bị Thời Húc nghe thấy.
“Đau mông sao?”
Thời Húc gằn từng chữ một, đôi mắt hơi nheo lại.
Đầu ngón tay biết thành đầu kéo, để lại một vết xước trên giấy trắng, gân xanh nổi lên, ánh mắt u ám.
Cố Yến xấu hổ ho khù khụ, lại gần Thời Húc nhỏ giọng mà nói: “Không sao, đã bôi thuốc rồi.”
Mùi hương nhàn nhạt của thiếu niên bay vào trong mũi Thời Húc khi cậu đến gần.
Nhưng khi nghĩ đến mùi hương này bị một người đàn ông khác độc chiếm, trong lòng cậu ấy càng thêm dậy sóng.
Ngón tay siết chặt, môi mỏng mím lại.
Cố Yến hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra với người bạn cùng phòng, nói:
“Cậu đừng nói ra ngoài, người này thật sự rất đáng ghét, lại dám đánh mông tôi, nhưng cậu yên tâm, ông đây sớm muộn gì cũng đánh lại.”
Cố Yến vỗ ngực mười phần tự tin.
Thời Húc dừng lại, đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự thấu hiểu.
“Anh ta đánh anh?”
Cố Yến dùng nắm tay đánh nhẹ Thời Húc: “Ý cậu là gì, chuyện này là sự sỉ nhục đối với một người đàn ông đấy.”
Thời Húc cười khúc khích, mi mắt cong lên.
Biểu cảm của Cố Yến thật sự rất đáng yêu, làm cậu ấy không nhịn được cười.
Hoá ra chỉ là đánh Cố Yến, cậu ta còn tưởng...
Thời Húc thấy nhẹ nhõm không ít.
Đã sớm nghe nói hai người không nói chuyện riêng, như vậy cũng tốt.
Cố Yến xinh đẹp như vậy, Bùi Mặc Trì không quý trọng thì thôi.
Cậu ấy sẽ thay anh ta quý trọng.
Cố Yến ra vẻ giận dữ nói: “Cậu cười cái gì? Có gì buồn cười, không cho cười.”
Lần đầu Thời Húc cười thành như vậy mà còn bị người khác ngăn cản.
“Tôi nói cho cậu biết, tôi lợi hại hơn Bùi cẩu nhiều, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi đánh lại anh ấy.”
Cố Yến ngẩng đầu lên như một con gà trống kiêu ngạo.
Vừa nhịn cười, Thời Húc lại nhịn không được mà nở nụ cười: “Anh vừa rồi gọi anh ta là gì? Bùi cẩu?”
“Nếu không thì gọi là gì, mỗi ngày ở nhà đều mặc vest, nhìn rất nhàm chán.” Cố Yến chê bài.
Thời Húc che miệng ho một tiếng, tránh cho mình cười quá lớn.
Không biết Bùi tổng nổi tiếng trong giới kinh doanh biết mình bị vợ mắng như vậy sẽ cảm thấy thế nào.
Vợ.
Nghĩ đến chữ này, ánh mắt Thời Húc hơi trầm xuống.
Không phải người vợ nam của Bùi Mặc Trì bị giữ ở Bùi gia, nuông chiều đến ngang ngược sao.
Vì sao Cố Yến như bị quản thúc vậy.
Theo lời mọi người đồn đại, cuộc đời Cố Yến không mấy tốt đẹp.
Cha mẹ qua đời, cậu được nuôi lớn ở nhà người khác.
Toàn bộ người trong nhà đều không thích cậu, cho dù là người bên gối.