Nhặt Xác Trong Trò Chơi Thần Quái

Chương 29: Chỉ mất một bức tranh (2)

EDIT: HẠ

Mấy năm nay anh không lúc nào là không lo lắng, Trần Trần kiều khí như vậy, ở bên ngoài có phải chịu đói hay không, có ăn uống được không, có mặc ấm hay không, có bị người bắt nạt không…

Cũng bởi vì nguyên nhân này, anh đã nỗ lực phát triển sự nghiệp từ thiện, chỉ mong lúc Trần Trần cần tới sự trợ giúp, sẽ có người nào đó tốt bụng đi lên giúp đỡ cậu.

Rất nhiều đêm, anh đều giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, trong mộng, anh thấy Trần Trần cốt sấu như sài, cả người đều là máu đi về phía anh, cầu xin anh giúp đỡ. Ngoài việc thao thức suốt đêm, anh không làm được bất cứ thứ gì. Cho dù đã âm thầm phái người đi tìm kiếm, anh vẫn không thu được bất kỳ manh mối hữu dụng nào.

*Cốt sấu như sài: Gầy như que củi.

Úc Trần không hề sợ anh, cậu đón nhận ánh mắt đáng sợ của người đàn ông, không tránh không né, cho dù đáng sợ thì anh cũng không đáng sợ bằng những ác quỷ dữ tợn chuyên ăn thịt người được.

Mắt phượng lạnh lẽo nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, bên trong không có một tia tính kế gian xảo nào, nó bằng phẳng, giống như chỉ là thuận miệng dò hỏi, vòng tay kia cũng không phải là thứ được chuẩn bị riêng cho anh.

Người đàn ông nặng nề nhìn cậu một lát, “Một vạn.”

Mọi người: “…”

Đây chỉ là một cái vòng tay vô cùng bình thường được bện bằng sợi len, toàn bộ phí tổn cộng thêm cả sức người có lẽ cũng không vượt qua mười tệ, một vạn vẫn là coi tiền như rác!

Vừa nghe thấy giá này, Úc Trần nhịn không được hít vào một hơi, người khác chém giá xuống một nửa đã có nguy cơ bị ăn đòn rồi, người này còn quá đáng hơn, trực tiếp chém giá xuống chỉ còn một phần chín, thật sự cho rằng mang theo bảo tiêu là có thể muốn làm gì thì làm sao?

Đúng vậy, anh ta có quyền để tự tin.

Tầm mắt Úc Trần khẽ đảo, nhìn về phía những người khác ở đây, “10 vạn một cái, mọi người có ai muốn mua không?”

Một mảnh yên tĩnh.

Có nữ nhân viên không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, “Loại vòng tay được bện bằng len này rất bình thường, lên mạng mua chỉ tốn 20 tệ là có ngay ba cái…. Còn bao cả ship.”

Úc Trần: “…”

Cậu biết ngay không thể bán đạo cụ trò chơi cho người thường mà, bọn họ căn bản không biết giá trị của thứ này.

Nhưng hiện tại cậu đã nghèo đến mức không có tiền ăn cơm, nếu không kiếm được tiền, hôm nay cậu khẳng định phải nhịn đói tiếp, kéo dài thêm nữa có lẽ cậu sẽ trực tiếp chết đói.

Úc Trần cố gắng thuận khí cho chính mình, cắn răng hàm sau đưa vòng tay về phía người kia, “Một vạn thì một vạn đi, bán cho anh.”

Người đàn ông ra hiệu, trợ lý Cừ lập tức hiểu ý, chuyển tiền cho Úc Trần ngay tại chỗ.

Úc Trần giao vòng tay bảo hộ cho bảo tiêu, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, lại nghe người đàn ông sâu kín mở miệng, “Tôi muốn lấy hóa đơn.”

Úc Trần: “???”

Đầu óc Úc Trần ngừng hoạt động vài giây, “… Hóa đơn gì?”

Trợ lý Cừ tận chức tận trách hướng dẫn cậu cách xuất hóa đơn đối với các giao dịch cá nhân.

Úc Trần: “…”

Bán cái vòng tay cũng phiền phức như thế hả?

Ánh mắt người đàn ông trầm lạnh, “Xuất hóa đơn xong nhớ gửi đến công ty tôi.”

Úc Trần: “…”

Bán đồ cho người chơi kiếm tinh thể nguyền rủa vẫn thuận tiện hơn nhiều, giao dịch trực tiếp, cũng không cần xuất hóa đơn gì đó.

Úc Trần mơ mơ hồ hồ rời khỏi phòng tranh, cậu phải đi xuất hóa đơn.

Thẳng đến lúc này Nhan Quân Hoài mới đi tới gần, thấp giọng dò hỏi: “Có chuyện gì thế? Cậu ta có vấn đề à?”

Không khí khẩn trương vừa rồi đã khiến tất cả mọi người ngừng thở. Bọn họ vốn cho rằng Úc tiên sinh chỉ đang nói đùa, cái vòng tay kia vừa nhìn đã biết là hàng thủ công được bện bằng sợi len, sao có thể bán giá 10 vạn được, mười tệ cũng không ai muốn mua.

Không nghĩ tới Tạ tổng lại thật sự chi ra 1 vạn để mua!

Phát hiện mấy người bọn họ muốn nói chuyện, đám nhân viên công tác nào dám ở lâu, mọi người đều vội vàng rời đi.

Sắc mặt Tạ Yển u ám, “Nhìn thế nào cũng không giống như không có vấn đề, đúng không?”

Nhan Quân Hoài nhíu mày, quay đầu nhìn bức tranh được treo trên tường, lại nhìn về phía cái vòng tay được bện bằng len có giá một vạn này, bảo tiêu đang cẩn thận kiểm tra.

Biểu tình của hắn cũng trở nên ngưng trọng, “Cho tôi xem.”

Bảo tiêu đã kiểm tra rất kỹ cái vòng tay này, không có mùi lạ, bên trong cũng không giấu đồ vật nguy hiểm gì, nhìn thế nào cũng rất giống một cái vòng tay đan dây bình thường, nhưng người bán cái vòng tay này có một gương mặt rất không bình thường.

Những người đó đặc biệt thích dùng khuôn mặt này để tiếp cận và ám sát ông chủ. Dường như bọn họ đều đã phát điên, tất cả đều không hề sợ chết. Có người trực tiếp tử vong tại chỗ, có người bị bắt lại, kết quả sau đó sẽ lại xuất hiện.

Cho nên vừa thấy khuôn mặt này, chuông cảnh báo nguy hiểm trong lòng họ lại vang lên, bọn họ không thể không khẩn trương đề phòng.

Không phát hiện cái vòng tay này có vấn đề gì, đám bảo tiêu mới đưa vòng tay cho Nhan Quân Hoài.

Vòng tay vừa vào tay, sắc mặt ngưng trọng của Nhan Quân Hoài lập tức biến đổi, hắn nắm vòng tay trong tay, xương ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, ngực kịch liệt phập phồng.

Phản ứng của hắn bị nhóm bảo tiêu nhạy bén phát hiện, “Vòng tay có vấn đề gì sao?”