Nhặt Xác Trong Trò Chơi Thần Quái

Chương 26: Sự bất thường của Tù Ngẫu (2)

EDIT: HẠ

《Tù Ngẫu》được đặt trong một không gian triển lãm độc lập, nó được treo trên bức tường bên trái, người xem có thể nhìn thấy ngay lập tức sau khi vào cửa.

Chỉ liếc mắt một cái, Úc Trần đã bị hấp dẫn ngay lập tức. Dường như con rối trong bức tranh đang nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và khát cầu, dụ dỗ Úc Trần muốn đi lên giúp đỡ nó.

Không gian triển lãm có chút tối tăm, yên tĩnh đến mức chỉ còn sót lại tiếng hít thở của mấy người. Ánh đèn tái nhợt chiếu xuống bức tranh, dường như có thứ kỳ lạ quỷ quyệt nào đó đang cuồn cuộn dâng trào.

Úc Trần đứng ở tại chỗ, không bị hấp dẫn tới gần. Con rối vẫn đang nhìn cậu, chỉ là ánh mắt đã thay đổi, nó không còn tuyệt vọng khát cầu nữa, ánh mắt kia đã trở nên âm ngoan tôi độc.

“Mọi người có cảm thấy…” Úc Trần nghiêng đầu, nhìn thấy mấy nhân viên công tác đang nhìn chằm chằm vào bức tranh, thần sắc khác nhau.

Âm thanh đột nhiên xuất hiện đã đánh gãy không khí quỷ dị bên trong phòng triển lãm.

Một nhân viên công tác nhìn về phía Úc Trần, trong mắt vẫn còn sót lại một chút thống khổ chưa biến mất, “Cảm thấy cái gì?”

Úc Trần quan sát mấy người này, “Trong mắt các anh, con rối là tồn tại như thế nào?”

Nhân viên kia chần chờ nói, “Mỗi lần xem bức tranh này, tôi đều có thể cảm thấy đồng cảm giống như bản thân mình cũng phải chịu sự thống khổ của con rối khi đó. Đó là một loại cảm giác bí bách khiến người ta hít thở không thông, đồng thời cũng tuyệt vọng đến cùng cực, tôi rất muốn giúp nó đánh vỡ gông cùm xiềng xích, để nó lại được tự do lần nữa.”

Úc Trần nhìn về phía những người khác.

Có người cẩn thận liếc mắt nhìn Úc Trần một cái, “Dường như tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn và phẫn nộ của con rối thông qua bức tranh, nhưng tôi không biết những cảm xúc này xuất phát từ đâu…”

Vài tầm mắt dừng lại trên người Úc Trần, bọn họ rất muốn hỏi tác giả, ở thời điểm sáng tác bức tranh này, rốt cuộc cậu đã phải trải qua những gì, mới có thể truyền tải vào bức tranh nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy?

Bọn họ đều là người hiểu tranh, cũng chưa từng hoài nghi Úc Trần vì chuyện ‘đạo nhái’.

Bọn họ cũng đã xem bức tranh 《 cứu rỗi 》được lưu truyền trên mạng, hai bức tranh có chênh lệch quá lớn, bất kể là bầu không khí, nội dung hay là cách vận dụng sắc thái, tất cả đều không bằng được 《Tù Ngẫu》.

Nói trắng ra một chút thì 《 cứu rỗi 》chỉ là một cái vỏ rỗng, toàn bộ bức tranh không hề có linh hồn, nội dung rải rác, chủ đề không rõ, như là một tác phẩm rác được chắp vá lung tung. Đặc biệt là tầng ánh sáng cứu rỗi chiếu xuống nhà giam kia, nó hoàn toàn không hợp với tổng thể bức tranh, khiến bức tranh trở nên khó hiểu và sáo rỗng.

Nếu 《Tù Ngẫu》bị vẽ như vậy, nó căn bản không thể đoạt giải, phòng tranh cũng sẽ không đồng ý trưng bày.

Mỗi người khác nhau đều sẽ có phản ứng cảm xúc khác nhau khi xem bức tranh này.

Úc Trần lần nữa nhìn về phía bức tranh, con rối vẫn dùng ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm cậu, đối với cậu tràn ngập ác ý.

Úc Trần: “Ngoại trừ cảm xúc được truyền lại, mọi người không phát hiện ra vấn đề nào khác sao?”

Mấy nhân viên đều kỳ quái liếc cậu, “Có vấn đề gì sao?”

Người của ban tổ chức đã hiểu lầm ý của cậu, “Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc cuộc thi, bức tranh này đều được bảo tồn nguyên trạng, hoàn toàn không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.”

Úc Trần đứng đối diện với con rối, “Góc độ thân thể của con rối không đúng.”

Trong bức tranh ban đầu, hai chân và một tay của con rối bị cố định trong l*иg giam, mặt trước của thân thể hoàn toàn dán lên nhà giam, đầu con rối bị quay 180 độ, chính diện khuôn mặt nằm trên cùng một mặt phẳng với sống lưng.

Nếu chỉ nhìn liếc qua, người xem sẽ nghĩ lầm con rối này đang dựa ngồi vào vách nhà giam, tay chân vặn vẹo về phía sau bị treo trên nhà giam, kỳ thật là do đầu con rối đã tạo thành ảo giác này.

Hiện tại thân thể con rối trong bức tranh đã nghiêng ra phía ngoài một phần tư, không còn kề sát vào vách nhà giam nữa, con rối có xu thế đang xoay người.

Nhân viên phòng tranh hai mặt nhìn nhau.

Người của ban tổ chức vội nói: “Đây là bức tranh nguyên bản, không ai động vào cả. Cậu có thể đối chiếu với ảnh chụp bức tranh đoạt giải đã được công bố trước đó, tuyệt đối giống nhau như đúc.”

Người của ban tổ chức nói xong liền lấy di động ra, bấm vào website official của cuộc thi, tìm ảnh chụp bức tranh 《Tù Ngẫu》rồi đưa cho Úc Trần xem.

Bức tranh được công bố trên website official giống hệt bức tranh trước mặt, ngược lại dường như ký ức của Úc Trần đã xảy ra vấn đề.

Úc Trần lấy di động của mình ra, lên mạng xem hình ảnh, thân thể con rối trên bức ảnh có góc độ giống hệt với bức tranh trước mặt. Nhưng thật ra bức tranh 《 cứu rỗi 》của Hoài Phái lại khiến Úc Trần tin tưởng vững chắc vào trí nhớ của chính mình.

《 cứu rỗi 》đã sao chép nguyên xi kết cấu của 《Tù Ngẫu》, tiểu khô lâu trong tranh có tư thế giống hệt với con rối, nó bị treo sát vào vách nhà giam, điều này đã tạo thành bằng chứng chứng minh bức tranh con rối kia đã xảy ra vấn đề.

Úc Trần cất di động đi, “Bảo tàng Áo Tì Tác Phỉ không thể sưu tầm bức tranh này.”

Người của ban tổ chức và nhân viên bảo tàng mỹ thuật đều rất kinh ngạc, cơ hội tốt như vậy, cư nhiên có người muốn cự tuyệt. Bọn họ không biết đã xảy ra vấn đề ở nơi nào, tất cả công việc liên quan đến bức tranh này đều đã được bàn xong, chỉ thiếu bước ký tên cuối cùng.

Sắc mặt người của ban tổ chức đã thay đổi mấy lần, bọn họ tốn rất nhiều thời gian và tinh lực mới có thể bàn xong chuyện này, chưa từng nghĩ tới tác giả của bức tranh sẽ cự tuyệt, nếu sớm biết như vậy, bọn họ cũng không vội vàng treo bức tranh ở chỗ này.

“Vậy tốt quá, cậu không muốn để bảo tàng Áo Tì Tác Phỉ cất giữ bức tranh này, vậy thì có thể bán cho tôi không? Giá cả dễ thương lượng.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói dễ nghe của một người đàn ông, bên trong còn xen lẫn ý cười.

Úc Trần quay đầu nhìn qua, vừa thấy mấy gương mặt, cậu liền muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng cửa ra duy nhất đã bị ngăn chặn.

Úc Trần: “…”

Không đúng, cậu có làm gì sai trái đâu, sao cậu lại muốn chạy khi nhìn thấy mấy bảo tiêu kia? Người sai phải là bọn họ mới đúng, vô duyên vô cớ nhốt cậu lâu như vậy.

Úc Trần lập tức cảm thấy đúng lý hợp tình, không tránh không né đón nhận cặp mắt phượng lạnh băng kia.