Nhặt Xác Trong Trò Chơi Thần Quái

Chương 15: Đạo cụ trò chơi

EDIT: HẠ

Tạ tổng vừa tiến vào trạng thái làm việc thì chính là hội nghị nối liền không dứt, hoàn toàn không có một chút thời gian rảnh rỗi nào.

Đồ Sâm tra hỏi Úc Trần một buổi trưa vẫn không hỏi ra được tin tức nào có ích, thậm chí hắn còn tổn thất một bát mì gói và một bao bánh quy.

Không có biện pháp, Úc Trần chưa ăn sáng cũng chưa ăn trưa, lại bị nhốt trong phòng khách nhỏ này không được đi ra, hoặc là cho cậu đồ ăn, hoặc là thả cậu ra ngoài, Đồ Sâm cũng không thể để người ta chết đói được.

Mặc cho Đồ Sâm truy hỏi thế nào, Úc Trần đều nói “Không biết” “Không làm” và “Chỉ đang quan sát”.

Video theo dõi bãi đỗ xe ngầm cũng bị hắn lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, Úc Trần vừa đi vào đã nhìn đông ngó tây, rõ ràng đang tìm kiếm thứ gì đó, hỏi cậu đang tìm kiếm cái gì, Úc Trần chỉ nói đang xem xe.

Bảo tiêu không có chứng cứ, chỉ bằng duy đoán dựa trên hành vi của một người là hoàn toàn không thể định tội.

Chiếc xe bị Úc Trần chạm vào cũng đã được mang đi kiểm tra rất nhiều lần, không phát hiện ra vấn đề gì, có thể là do cậu còn chưa kịp động thủ, nhưng cậu vẫn là người có hiềm nghi rất lớn.

Thời gian tiếp tục trôi qua, một chút tin tức có ích cũng không có, chờ đến khi hội nghị cuối cùng kết thúc thì cũng đã quá giờ tan làm.

Thông thường công ty sẽ không yêu cầu tăng ca, người nên đi về đều đã đi về, hiện tại chỉ còn duy nhất giám đốc là vẫn chưa rời đi.

Đồ Sâm chờ ở bên ngoài phòng họp, rốt cuộc đã gặp được Tạ tổng và trợ lý Cừ, hắn nhanh chóng báo cáo chuyện đã bắt được người hiềm nghi cho hai người.

Tạ Yển vẫn không ngừng bước chân, “Nếu đã xác định là người hiềm nghi thì trực tiếp giao cho cảnh sát đi, không cần giữ người ở nơi này.”

Đồ Sâm: “… Chúng tôi không có chứng cứ, cậu ta cũng không thừa nhận việc muốn động chân tay với chiếc xe.”

Chính vì nguyên nhân này cho nên bọn họ không thể giao cho cảnh sát, bằng không người vừa rời khỏi nơi này, bên kia đã trực tiếp thả đi.

Tạ Yển đang đi về phía văn phòng của mình liền thấy một người đi tới.

“Tạ tổng, lại gặp mặt.” Trên mặt Lữ Di mang theo mỉm cười.

Tạ Yển rũ mi, vốn dĩ buổi chiều anh phải sắp xếp thời gian để gặp cảnh sát, vụ án này liên quan đến ba mạng người, bên trên hy vọng công ty có thể phối hợp điều tra, không nghĩ tới người được phái tới lại là Lữ Di.

Tạ Yển không rõ rốt cuộc người này đã dùng biện pháp gì để tới đây, vốn cho rằng ông ta sẽ dò hỏi về hành vi của Hứa Ngật ở công ty, kết quả những thứ ông ta nói đều là mấy thứ quỷ thần vớ vẩn, hoàn toàn không phải phá án đứng đắn.

Huống chi ông ta cũng không phải cảnh sát.

Lữ Di như đã nhìn ra Tạ tổng đang không vui, ngữ khí của ông ta rất thành khẩn, “Tạ tổng, ngài không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho nhân viên của mình chứ, từ xưa đến nay quỷ quái gϊếŧ người cũng không phân biệt.”

Đồ Sâm: “…”

Đồ Sâm nhìn về phía trợ lý Cừ, người sau mặt vô biểu tình, yên lặng chờ chỉ thị của Tạ tổng, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể mời người rời đi.

Những người đi theo bên cạnh Tạ tổng như bọn họ đều biết rõ ông chủ không tin vào quỷ thần, mấy năm nay anh đã gặp không ít chuyện ngoài ý muốn, bởi vì không tra được chủ mưu, cho nên mọi người luôn có thiên hướng dẫn chuyện này đến trên người quỷ quái, việc này khiến cho ông chủ rất phiền chán.

Chuyện ngoài ý muốn xuất hiện quá nhiều, một số bảo tiêu cũng sinh ra hoài nghi, chuyện này có thật sự là do quỷ quái quấy phá hay không, mà những người này không sớm thì muộn cũng sẽ bị thay đổi.

Ông chủ không tin, đám người đi theo bên người như bọn họ đương nhiên cũng không thể tin.

Cũng bởi vì lý do này, khi Úc Trần nói cậu dựa vào quỷ khí để tìm được chiếc xe, Đồ Sâm hoàn toàn không tin dù chỉ một chữ, chỉ coi đây là một cái cớ vụng về của cậu.

Không nghĩ tới nơi này còn có một người đang nói chuyện quỷ quái, còn trực tiếp chạy tới trước mặt ông chủ.

Mặt mày Tạ Yển lạnh băng, “Nói như vậy, Lữ tiên sinh tới đây là để ngăn cản quỷ quái gϊếŧ người sao?”

Lữ Di khoát tay, “Tôi chỉ có thể tận lực ngăn cản quỷ quái hại người…”

Ánh đèn chợt lóe.

Bang!

Bóng đèn trong phòng tổng giám đốc đột nhiên chớp tắt.

Đồ Sâm lập tức cảnh giác lên, vội vàng lui lại phía sau để che chở cho ông chủ, đám bảo tiêu cũng nhanh chóng tụ tập lại, bảo vệ hai bên trái phải.

Cũng không thể trách bọn họ quá mẫn cảm, sở dĩ bọn họ có phản ứng như vậy là vì thể chất gây tai họa của ông chủ thật sự quá mạnh, chuyện cổ quái hiếm lạ gì bọn họ cũng có thể gặp phải. Bị tập kích ngay trong công ty của mình, việc này cũng không phải không thể phát sinh.

Lữ Di nhìn chằm chằm vào khu văn phòng lâm vào bóng tối, lòng bàn tay xuất hiện một cái lục lạc nhỏ, trong bóng đêm, quỷ khí nồng đậm dần dần xông lên, một bóng đen từ trong bóng đêm thong thả bò về phía này.

Lữ Di chỉ nhìn một cái đã hoảng sợ trong lòng, bàn tay đang giơ lục lạc cũng run lên nhè nhẹ, trên mặt đều là sợ hãi khó có thể ngăn chặn.

Đây không phải lần đầu tiên ông ta nhìn thấy quỷ quái, nhưng đây lại là lần đầu tiên ông ta đối mặt với một con oán linh có quỷ khí tận trời như vậy.

Ông chỉ nghĩ có thể là linh hồn Doãn Lai biến thành quỷ quấy phá, cũng đã chuẩn bị phương pháp đối phó, không nghĩ tới con quỷ xuất hiện trong thời gian ngắn như vậy lại có thể có quỷ khí nồng đậm như thế!

Bóng đen cứng đờ chậm rãi bò về phía trước, tóc đen ướt nhẹp dính sát vào khuôn mặt, che đi hầu hết ngũ quan. Máu đen giống như hồng thủy, từ vết thương dữ tợn trên cổ phun trào ra bên ngoài, theo di chuyển của quỷ quái, máu đen tạo thành một vệt nước tối tăm kéo dài trên sàn nhà trơn bóng.

Máu đen như vô số xúc tu giãy giụa vặn vẹo, chúng nó tùy ý tản ra trên sàn nhà, dần dần lan tới bàn làm việc và trên vách tường, chậm rãi lan tràn ra.

Bang!

Một loạt đèn chiếu sáng lại tắt ngấm, bóng tối càng lúc càng tới gần.

Tay chân Lữ Di lạnh toát, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng hô: “Tạ tổng, là oán linh Doãn Lai tới, rất hung ác, có lẽ tôi không đối phó được. Ngài có thứ đồ gì đó có thể đối phó với quỷ quái đúng không, xin hãy lấy ra đi, bằng không tất cả chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này!”

“Ông muốn tôi tin tưởng quỷ quái tồn tại là vì lý do này sao?” Thanh âm của Tạ Yển càng trở nên lạnh nhạt.

Anh vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, Lữ Di liên tục nhắc tới quỷ quái, đồng thời cũng muốn chứng minh với anh quỷ quái là có thật, lúc trước anh còn không biết người này có mục đích gì, hôm nay cuối cùng cũng đã biết.

“Tạ tổng, hiện tại không phải thời điểm nói những việc này, tôi không có nói giỡn, nơi này thật sự có quỷ!” Thanh âm Lữ Di cơ hồ là từ cổ họng phát ra.

Ông ta nắm chặt lục lạc trong lòng bàn tay, không đến vạn bất đắc dĩ, ông ta sẽ không sử dụng lục lạc, đạo cụ trò chơi rất khó tìm, đây là thủ đoạn bảo mệnh của ông ta, ông ta không muốn dùng thứ này để cứu mạng người khác!

Lời nói của Lữ Di dường như đã kích hoạt một chốt mở nào đó.

Bang! Bang! Bang!

Từng hàng đèn dần dần tắt ngấm, từ xa đến gần, giống như một tòa núi lớn đang dần dần đè ép đám người!

Một bóng đen lao ra khỏi bóng tối, ngồi xổm ở trên trần nhà, máu đen theo miệng vết thương ào ào rơi xuống, đôi mắt vẩn đυ.c xám trắng của nó dừng lại trên người Lữ Di.

Cả người Lữ Di run lên, ông ta sợ hãi đến cực điểm.

Ông ta biết chính mình đã bị tỏa định, ông ta không chút do dự lay động lục lạc, bóng đen ngay lập tức lao tới, nó vốn nên xuyên qua thân thể Lữ Di, thế nhưng ngay thời khắc sắp chạm vào người ông ta, dường như có một tấm chắn vô hình nào đó đã ngăn chặn nó. Oán linh biến mất, hóa thành một luồng quỷ khí hung lệ cuồn cuộn đi qua.

[Đạo cụ hạn định: Lục lạc hộ thể. Công dụng: Có thể ngăn chặn 3 lần công kích của oán linh. Ghi chú: Số lần sử dụng còn lại 1/3]

Lữ Di nhìn thấy nhắc nhở đạo cụ, đôi mắt tam giác lập tức lóe lên đau lòng và oán hận.

Ông ta tới nơi này là vì muốn lấy được đạo cụ trò chơi mới, không phải vì tiêu hao số lần sử dụng đạo cụ của chính mình!

Nhiệm vụ trò chơi sẽ căn cứ theo độ cống hiến của người chơi trong nhiệm vụ để phân phối tinh thể nguyền rủa, người không có cống hiến, luôn đi theo người chơi khác để nằm thắng thì sẽ không được khen thưởng tinh thể nguyền rủa.

Muốn tích cóp đủ tinh thể nguyền rủa để mua sắm đạo cụ, người chơi phải hoàn thành ít nhất ba nhiệm vụ cống hiến, mỗi nhiệm vụ đều rất nguy hiểm, có khả năng bỏ mạng bất cứ lúc nào.

Vì để mua được một kiện đạo cụ phòng ngự, ông ta đã tiêu toàn bộ tinh thể nguyền rủa kiếm được trong ba lần làm nhiệm vụ, không đến thời khắc sinh tử, ông ta tuyệt đối sẽ không sử dụng Lục lạc hộ thể.

Lần duy nhất ông ta sử dụng đạo cụ là trong một lần làm nhiệm vụ, trong nháy mắt bị quỷ quái gϊếŧ chết, ông ta may mắn có lục lạc hộ thể, nếu không ông ta đã sớm chết không thể nghi ngờ.

Nhưng ông ta không ngờ tới chính là, ông ta sẽ phải tiêu hao một lần sử dụng ở trong thế giới hiện thực!

Trong lúc nguy cấp, một lần phòng ngự chính là một cái mạng! Đột nhiên không hiểu ra sao phải tiêu hao một lần sử dụng, Lữ Di sao có thể không cảm thấy đau lòng!

Nhìn dáng vẻ lúc kinh lúc rống của Lữ Di, đám người trong phòng tổng giám đốc cũng sợ tới mức trắng bệch mặt.

Khi thấy ánh đèn lập lòe chớp tắt, mọi người chỉ cho rằng đây là do mạch điện có vấn đề, hiện tại bị Lữ Di nói thành nháo quỷ, mặc dù bọn họ không nhìn thấy gì, nhưng đáy lòng bọn họ vẫn không nhịn được run lên, toàn thân trở nên lạnh lẽo.

Lục lạc hộ thể chỉ có thể phòng ngự, không có tác dụng công kích.

Oán linh lại lần nữa xuất hiện bên cạnh bóng tối, nó hoạt động tứ chi vặn vẹo, thân thể nằm sấp trên mặt đất.