Nhặt Xác Trong Trò Chơi Thần Quái

Chương 11: Đối tượng bị quấn lấy

EDIT: HẠ

Trận tai nạn xe cộ này xuất hiện quá mức ly kỳ.

Người đi đường ở gần đó đều có thể thấy, hai chiếc xe ở hai bên trái phải vốn đi trên làn đường của mình, sau đó bọn họ đột nhiên tăng tốc đâm về phía chiếc xe đen ở giữa, dẫn tới xe đen bị mất khống chế, mấy chiếc xe đã va chạm với nhau.

Mấy chiếc xe khác hư hại rất nghiêm trọng, chiếc xe đen lại hoàn hảo như cũ, bị mấy chiếc xe chắn ở xung quanh, một bước cũng khó đi.

Chờ Úc Trần chạy như điên đến hiện trường tai nạn xe cộ, cậu chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn gầy gò được bảo tiêu bảo vệ chặt chẽ, người đó đang đi lên một chiếc xe đen khác, chiếc xe kia nhanh chóng rời đi.

Chiếc xe đen xa hoa bị quỷ khí vờn quanh kia đang dừng lẻ loi ở một góc, Oán Linh đã biến mất không thấy tăm tích.

Úc Trần nhìn chiếc xe đen rời đi, phảng phất nhìn thấy 10 tinh thể nguyền rủa đang cách cậu mỗi lúc một xa… Tuyệt, đối, không, được!

Vì con oán linh này, cậu đã tốn ước chừng một phần ba thời gian sử dụng nấm khuẩn sống!

Dù thế nào cậu cũng phải kiếm đủ trở về! Cậu tuyệt đối không ăn cái thiệt thòi này!

Oán linh trong thang máy không biết khi nào mới xuất hiện, Thương Cẩu cũng không biết đang ở nơi nào, muốn có tinh thể nguyền rủa, cậu chỉ có thể bắt con oán linh trên nóc chiếc xe đen kia, cậu không muốn phát hiện thi thể của mình ở trạm xử lý rác thải.

Chủ chiếc xe xa hoa đã giao vụ tai nạn xe cộ này cho chuyên gia xử lý, Úc Trần lặng lẽ đi tới gần, muốn nghe ngóng xem chủ xe bị oán linh quấn lấy kia là ai, phải đi đến chỗ nào mới có thể tìm được con oán linh kia.

Còn chưa nghe thấy người đàn ông tinh anh mặc tây trang kia đang nói cái gì, cậu đã bị cảnh sát giao thông ngăn ở bên ngoài hàng rào an ninh.

Cậu chỉ có thể đứng chờ ở bên cạnh, tìm kiếm cơ hội thám thính.

Đáng tiếc người đàn ông tinh anh kia không ở lại quá lâu, dường như hắn có rất nhiều kinh nghiệm xử lý những vụ việc tai nạn xe cộ như thế này, không bao lâu sau người đàn ông tinh anh liền lên xe rời đi, hoàn toàn không cho Úc Trần cơ hội tiếp cận.

Úc Trần: “…”

Còn chưa nghe được tin tức gì, phiền não khi làm người đã xuất hiện, bụng cậu đã thầm thì kêu vài lần, rõ ràng là đang đói bụng.

Đây là phiền não cậu chưa từng trải qua khi còn làm quỷ quái.

Hiện tại cậu không chỉ thiếu tinh thể nguyền rủa, cậu còn rất thiếu tiền.

Số dư hai vị số, không biết có thể ăn được mấy bữa cơm?



Dưới sự hộ tống của bảo tiêu, chiếc xe hơi màu đen đã an ổn trở lại biệt thự.

Người đàn ông mở cửa xuống xe, tóc đen vốn được xử lý chỉnh tề lúc này lại hơi rũ xuống vì vụ va chạm trước đó, mặt mày người đàn ông tuấn mỹ lạnh buốt, thần sắc như sương lạnh, khí thế quanh thân lẫm lệ khϊếp người.

Bọn bảo an đứng trang nghiêm bên cạnh, không dám phát ra tiếng.

Bọn họ đã đề cao mười hai phần cảnh giác, không nghĩ tới lần va chạm này không phải do phanh không nhạy, không phải do tài xế hoa mắt cũng không phải do xe đột nhiên mất khống chế, mà là bị các xe khác chủ động đυ.ng phải.

Bọn họ có thể khống chế được xe của chính mình, nhưng sao có thể khống chế xe của người khác?

Tiền lương trăm vạn quả nhiên quá khó nuốt, thể chất chiêu tai của ông chủ này thật sự quá tà môn, anh có thể sống đến bây giờ, chỉ có thể nói là do anh có nhiều tiền.

Ngoại trừ trợ lý Cừ vẫn luôn đi theo bên người ông chủ, những người khác căn bản không dám tới gần ông chủ luôn có tâm tình không tốt như vậy.

Đám bảo tiêu không chờ bao lâu, trợ lý Cừ ở lại xử lý vụ tai nạn xe cũng đã trở lại, hắn cầm iPad trong tay đi nhanh lên lầu.

Cừ Tô gõ cửa thư phòng hai lần, nghe thấy âm thanh, lúc này hắn mới mở cửa đi vào.

Mới vừa trải qua vụ tai nạn xe kinh tâm động phách, người đàn ông vẫn vững như núi Thái Sơn, hiện tại còn đang ngồi trước bàn làm việc xử lý văn kiện.

“Tình huống như thế nào?”

Cừ Tô biết anh đang muốn hỏi cái gì, “Không có người tử vong, chỉ có hai người vì không đeo đai an toàn đã bị va đập với kính xe, trán và mũi bị đánh vỡ, những người khác đều không có việc gì, chỉ bị dọa hoảng sợ.”

May mắn bọn họ chỉ di chuyển trong nội thành, lại đi đúng vào giờ cao điểm buổi chiều cho nên tốc độ xe cũng không nhanh, bằng không xuất hiện sự kiện nhiều xe va chạm như vậy khẳng định sẽ có thương vong rất lớn.

Người đàn ông cúi đầu ký tên lên văn kiện, “Nguyên nhân là gì?”

Cừ Tô không chút giấu giếm, báo cáo đúng với thực tế.

“Theo lời khai của hai chủ xe gây tai nạn, một người vốn muốn vượt qua, nhưng khi đến gần xe của chúng ta, tay lái đột nhiên trở nên nặng nề, sức người không cách nào điều khiển được, sau đó xe bọn họ cứ như vậy đυ.ng phải xe chúng ta…”

Nguyên văn lời nói của tài xế kia là: “Bởi vì kẹt xe quá lâu nên tôi có chút nóng nảy, thấy xe phía trước đi không nhanh, tôi muốn tìm cơ hội vượt qua xe đó, sau đó mu bàn chân của tôi nặng hơn, giống như có người đang dẫm lên chân tôi, xe nhanh chóng lao lên, tôi muốn chuyển hướng tránh né, tay lái lại cứng như đá, sau đó xe tôi đã đυ.ng phải chiếc xe màu đen… Chuyện này thật sự quá tà môn! Đám bán hàng còn nói cái xe này có tính năng tốt, hệ số an toàn cao, tôi cảm thấy cái xe này mẹ nó quá rác rưởi, thật sự là quá hố…”

Một tài xế khác vừa thấy chiếc xe bị mình đυ.ng phải đắt như vậy, lập tức mất khống chế cảm xúc. Cừ Tô hỏi chuyện, hắn chỉ lo gào khóc, nói hắn vừa mới trở mặt với công ty, không có tiền không có việc làm, căn bản không bồi thường nổi.

Thời điểm lái xe hắn có hơi hoảng hốt, không biết là do tâm tình kém hay do không chú ý, tóm lại hắn cứ như vậy đâm vào xe ở mặt bên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính hắn cũng không nói rõ được, hắn bị dọa thật sự không nhẹ.

Động tác lật văn kiện của người đàn ông chợt dừng lại, chuyện mất khống chế trong lúc lái xe này, anh cũng từng trải qua.

Lúc ấy người lái xe chính là bảo tiêu được đào tạo bài bản, khi đang đi qua một cây cầu lớn, tay lái đột nhiên mất khống chế, bảo tiêu lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Bảo tiêu thân cao thể tráng, vì muốn đổi phương hướng, hắn dùng lực đến mức tay nổi gân xanh, dưới chân cũng dùng sức đạp phanh xe, lúc này mới gian nan đυ.ng phải trụ cầu dừng lại.

Bằng không với tốc độ xe và phương hướng mất khống chế khi đó, xe của bọn họ rất có thể sẽ trực tiếp bay khỏi cầu, rơi vào trong sông.

Khi bọn họ kiểm tra lại chiếc xe kia, tay lái đã rơi xuống, trục chuyển hướng biến hình, đủ để thấy khi đó bảo tiêu đã dùng sức lực lớn thế nào mới có thể khống chế được phương hướng.

Nguyên nhân mất khống chế tới nay còn chưa rõ, hoàn toàn không có một chút manh mối nào, tiếp tục đào sâu cũng chỉ có thể phát triển theo phương hướng không khoa học mà thôi.

Người đàn ông không tin quỷ thần, xe mất khống chế, ngoại trừ vấn đề chất lượng của ô tô, cũng chỉ có thể là do con người làm ra.

Chuyện sau đó cũng đúng như người đàn ông suy nghĩ, đúng là có người muốn gây bất lợi cho anh, vì thế không tiếc giá nào chế tạo ra đủ loại ngoài ý muốn.

Người đàn ông khép tài liệu lại, “Điều tra thân phận bối cảnh của hai tài xế kia, gần nhất bọn họ từng tiếp xúc với những ai.”

Cừ Tô: “Đã biết.”

Người đàn ông lại lấy một tập tài liệu mới, thấy Cừ Tô vẫn đứng yên không nhúc nhích, anh nhàn nhạt hỏi, “Còn có việc?”

Cừ Tô mở máy tính bảng bấm vài cái, sau đó đặt lên bàn làm việc, “Cái này, ngài cần tự mình xem một chút.”

Tầm mắt người đàn ông dừng lại trên màn hình máy tính, mặt mày thâm thúy ẩn trong bóng tối, rất khó phân biệt cảm xúc.

Chiếm toàn bộ màn hình chính là một bức tranh, đôi mắt của con rối trong bức tranh vẫn luôn chính diện nhìn chằm chằm người bên ngoài. So với ban ngày, khi xem bức tranh này buổi tối, con rối thoạt nhìn càng thêm âm trầm, làm sống lưng người ta phát lạnh.

Cừ Tô: “Gần đây bức ảnh này rất hot trên mạng, là tác phẩm đoạt giải thưởng Gothic năm nay, phong cách rất giống bức tranh trong thư phòng của ngài…”

Cừ Tô dừng lại một chút mới nói: “Tác giả bức tranh, tên là… Úc Trần.”

Một mảnh tĩnh lặng.

Ngón tay khớp xương rõ ràng hoạt động trên màn hình, chuyển màn hình qua trang sau, bên trên là tóm tắt tiểu sử của tác giả.

Tầm mắt người đàn ông dán lên bức ảnh trên giấy chứng nhận, sống mũi cao thẳng in bóng lên sắc mặt tái nhợt, hàm dưới căng chặt tạo thành đường cong lưu loát, hơi thở đông lạnh, hàn ý bức người.

Thanh âm người đàn ông trở nên băng lạnh, “Góc độ lần này rất mới mẻ độc đáo.”

Không chỉ dáng vẻ giống nhau, tên giống nhau, ngay cả phong cách vẽ tranh cũng rất giống, điểm duy nhất khác nhau chính là tuổi tác, chỉ thiếu trực tiếp dán lên mặt người này mấy chữ “Đây là người anh muốn tìm”.

Những năm gần đây, anh đã thấy rất nhiều người giống Trần Trần hơn người này rất nhiều, tuổi tác cũng giống nhau, đáng tiếc đều không phải, những người đó đều không phải Trần Trần của anh…

Đau đớn ẩn náu trong từng tấc xương giống như dã thú hung mãnh, đang điên cuồng cắn xé trong l*иg ngực người đàn ông, không kiêng nể gì như muốn phá nát l*иg ngực anh thành vô số mảnh nhỏ.

Choáng váng mãnh liệt mang theo cơn đau đầu kịch liệt ập tới, hết thảy trước mắt bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Bức họa treo trên tường đối diện cũng dần vặn vẹo biến hình, con thỏ nhồi bông bẩn thỉu như thoát khỏi l*иg kính khung ảnh xuất hiện bên ngoài bức họa, nó mở to cái miệng tam giác, lộ ra răng nanh sắc nhọn như lưỡi cưa.

Trong đôi mắt màu đỏ tươi lóe lên ánh sáng hung ác, nó kéo theo củ cà rốt dính máu, móng vuốt lông xù xù chậm rãi khép mở, truyền đến từng tiếng “Răng Rắc” “Răng Rắc” chói tai…

Cừ Tô vừa thấy trạng thái của ông chủ không đúng, vội vàng tiến lên mấy bước, lấy lọ thuốc từ ngăn kéo thứ nhất trên bàn làm việc ra, đút cho anh mấy viên thuốc.

Thân thể người đàn ông căng chặt, thoát lực dựa vào lưng ghế, làn da vốn tái nhợt lúc này càng thêm không còn huyết sắc.

Hòa hoãn hồi lâu, chờ tới khi choáng váng giảm bớt, lúc này anh mới mở mắt ra.

Lại nhìn bức tranh treo trên tường đối diện, vẫn được treo hoàn hảo ở nơi đó, căn bản không có con thỏ nào cả.

Ảo giác của anh càng ngày càng nghiêm trọng.