Khổng Vân cung kính nói tiếp: “Vi thần đã nhìn Ngũ công chúa lớn khôn, được bệ hạ và nương nương nuông chiều từ nhỏ, được chăm sóc như một đóa hoa, Công chúa xinh đẹp đơn thuần, lòng dạ lương thiện, khó tránh khỏi việc tính cách nhẹ dạ không kiên định.”
“Bây giờ Công chúa đã đến tuổi cập kê, không bao lâu sau sẽ tuyển phò mã và phải xuất cung, tới khi đó điện hạ sẽ phải một mình chấp chưởng cả phủ Công chúa rộng lớn, nếu cứ giữ tính cách nhẹ dạ như vậy, khó tránh khỏi sẽ lực bất tòng tâm, lại còn dễ bị lừa dối, vậy nên lần thuần phục nô lê này sẽ rèn luyện tính cách, khiến điện hạ cứng rắn hơn khi gặp khó khăn, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.”
Nghe vậy, Ninh Hồng và Phó Quy Ninh nhìn nhau, mặc dù những lời của Khổng thượng cung nói có lý, nhưng vẫn khó mà yên tâm được, chỉ nghĩ đến việc để Niếp Niếp yểu điệu của bọn họ tiếp xúc với nam nô thô tục ti tiện, bọn họ đã cảm thấy vô cùng kháng cự.
Ninh Kiệt cũng có ý kiến khác: “Khổng thượng cung, vậy làm sao có thể bảo đảm an toàn của Phù nhi?”
Khổng Vân đã suy nghĩ chu đáo từ lâu, thế là nói rõ ràng: “Liên quan đến vấn đề an toàn của Công chúa điện hạ, tất nhiên là chuyện đầu tiên mà vi thần nghĩ tới. Vào những ngày đầu năm, bệ hạ từng tự mình chọn phủ Công chúa, sai người đào bới nền đất, mặc dù bây giờ phủ Công chúa vẫn chưa xây xong, nhưng bức tường bao vây đã xây xong, nếu đặt địa điểm thuần phục nô ɭệ tại đây, không chỉ tránh ánh mắt của người khác, mà thị vệ tuần tra khắp viện có thể đề phòng nghiêm ngặt và ra sức bảo vệ, chắc chắn liệt nô Nam Việt kia sẽ không thể chạy trốn.”
“Ngoài điều này ra, nếu cho binh tiễn canh giữ trên cao ở bốn góc, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót nhầm lẫn, nếu nô ɭệ kia có cử chỉ vượt quá bổn phận thì cứ một nỏ bắn chết. Đương nhiên, đây là dự định xấu nhất, có tiễn nỏ đe dọa, cho dù có ngoan cố đến đâu thì cũng sẽ không thể không quan tâm đến tính mạng của bản thân.”
Ninh Hồng im lặng suy nghĩ suốt nửa ngày, lúc này ông khẽ lên tiếng: “Khổng thượng cung suy nghĩ chu toàn, quả thật là việc này cũng có đạo lý của nó, chọn phủ Công chúa để thuần phục nô ɭệ, dù sao vẫn tốt hơn doanh trại hỗn tạp, đặc biệt Phù nhi còn là nữ nhi chưa xuất giá, sắp xếp như vậy cũng xem như tránh được lời ra tiếng vào.”
Phó Quy Ninh cũng bị lung lay giống như ông, tán thành nói: “Nếu vậy thì ắt phải căn dặn Phù nhi xem xét người dịu dàng một chút để thuần phục, tuyệt đối không được chọn những kẻ to lớn thô tục ngốc nghếch, vừa nhìn đã cảm thấy khϊếp sợ. Hơn nữa, những thủ vệ binh sĩ được sắp xếp trong phủ Công chúa nhất định phải là những người có thể tin và có năng lực, tuyệt đối không được để có một chút sơ sót nào.”
Ninh Kiệt nghiêm túc gật đầu, chủ động yêu cầu: “Hầu cận thủ vệ của phủ Công chúa sẽ do đích thân nhi thần chọn lựa, nhất định sẽ bảo đảm Phù nhi không có việc gì.”
“Được, giao việc này cho con xử lý, quả nhân và mẫu hậu của con cũng có thể cảm thấy yên tâm.”
“Vâng!”
Bởi vậy, chuyện Ngũ công chúa Đại Lễ sắp chọn một nam nô Nam Việt để thuần phục đã không thể thay đổi được nữa rồi.
Ngay cả bản thân Ninh Phù cũng không lường trước được việc Phụ hoàng và mẫu hậu có thể đồng ý dễ dàng như vậy, thực tế đối với việc này, nàng vẫn có chút lo sợ, nhưng cho đến bây giờ, chuyện thuần phục nô ɭệ không chỉ liên quan đến nàng, mà còn liên quan đến mặt mũi của Đại Lễ.