"Ồ..." Thẩm Vãn Dao ngoan ngoãn nằm xuống, lén lút quan sát động tác của Hoắc Y Tư.
Cậu chỉ thấy Hoắc Y Tư mỉm cười mà lấy ra một dụng cụ y tế kỳ lạ với ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Hoắc Y Tư nghiêm túc nói: "Thứ này có thể giúp tôi dễ dàng kiểm tra tình trạng khoang sinh sản của em, bạn nhỏ, tránh cho lúc đó sinh không ra."
"Alpha cũng có khoang sinh sản, nhưng nó đã bị thu nhỏ lại trong quá trình tiến hóa, tôi cần em mở chân ra giúp tôi."
Thẩm Vãn Dao: "... Hả?"
Hệ thống đột nhiên hét lên: "Ahhh, ahhh, ký chủ, ký chủ ngu ngốc! Chạy đi! Nếu không cậu sẽ phải chịu đau khổ lần nữa! Khoang sinh sản thật ra chính là nơi khẩu khẩu khẩu khẩu khẩu!"
Thẩm Vãn Dao: "?"
Phải đến khi Hoắc Y Tư nắm lấy mắt cá chân của mình, cậu mới dần nhận ra tác dụng của dụng cụ y tế trong tay Hoắc Y Tư.
Cậu đẩy Hoắc Y Tư ra, cau mày, lẩm bẩm: "Bác sĩ Hoắc, tôi không muốn sử dụng dụng cụ này, thật kỳ lạ..."
Hoắc Y Tư ngẩn ra, đôi mắt tối sầm, nụ cười biến mất: "Bạn nhỏ, em không muốn kiểm tra khu vực này sao? Đến lúc đó em sinh không ra..."
Hệ thống điên cuồng gào thét, bị chặn chửi thề bay tứ tung.
Thẩm Vãn Dao dù có ngốc đến đâu, cũng biết không thể để Hoắc Y Tư sử dụng đồ vật kỳ quái này.
Cậu bảo vệ bụng dưới, mím môi, hơi nâng cằm, trợn mắt đôi mắt, khí thế càng thêm hung hãn: "Anh đừng hù dọa tôi, nói nhảm, tôi rất lợi hại có thể sinh ra."
Hoắc Y Tư trầm mặc một lúc, buông dụng cụ chữa bệnh, cười nhẹ nói: "Được rồi, nếu bạn nhỏ không muốn tôi chỉ có thể lấy 1 ống máu làm những xét nghiệm khác.”
Thẩm Vãn Dao lo lắng: “Lấy máu có thể biết được tình trạng của đứa bé không?”
Hoắc Y Tư: "Có thể."
Anh ta nghĩ, cũng có thể tìm ra cha của đứa trẻ là ai.
Các phương pháp y tế trong thời đại tinh tế tiên tiến hơn nhiều so với các phương pháp ở thế kỷ 21 trước khi Thẩm Vãn Dao xuyên qua.
Thẩm Vãn Dao ngoan ngoãn để Hoắc Y Tư lấy máu.
Cậu ngồi trên giường, nâng eo, giơ tay xắn tay áo lên.
Cổ tay lộ ra, thon dài trắng hồng, có mạch máu màu nhạt lộ ra.
Thẩm Vãn Dao sợ đau, liền yêu cầu hệ thống chặn cảm giác đau cho mình.
Nhưng dù vậy, khi máu rút ra, hàng mi dài của cậu vẫn run rẩy.
Trong mắt Hoắc Y Tư, thiếu niên vô cùng kiều khí.
Mắt kính Hoắc Y Tư nhàn nhạt sáng lên: “Bạn nhỏ, sau khi mang thai, em vẫn luôn không nói ra cha đứa bé là ai.”