[Xuyên Nhanh] Sau Khi Nhóc Xinh Đẹp Ngụy Trang Thành Công Pháo Hôi Thất Bại
Chương 25
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vãn Dao đến nhà người khác, không khỏi căng thẳng mà cảnh giác nhìn xung quanh.
Nhà của Hoắc Y Tư không có nhiều đồ trang trí và nội thất, những bức tường màu bạc lạnh lẽo cùng sàn nhà giống như một tấm gương sáng.
Trong không khí thoang thoảng mùi cồn.
Thẩm Vãn Dao nghĩ, nếu Hoắc Y Tư là alpha hoặc omega thì mùi pheromone nhất định là mùi cồn.
Thẩm Vãn Dao đi tới phòng y tế, cửa khoang tự động mở ra.
Cậu không cần thay quần áo y tế hay áo khoác phòng thí nghiệm mà quần áo của cậu sẽ được tự động khử trùng khi tiến vào cửa khoang.
Hoắc Y Tư đã chờ đợi rất lâu, anh ta đứng lên, mỉm cười nói: "Bạn nhỏ.”
Anh ta mặc áo khoác trắng, mái tóc màu xám được búi cao, đôi mắt xám khẽ nheo lại dưới tròng kính.
Trong mắt người ngoài, anh ta là một giáo sư y khoa có vẻ lạnh lùng lịch sự.
Anh ta bảo Thẩm Vãn Dao ngồi lên giường y tế.
Thẩm Vãn Dao ngồi ở mép giường, đung đưa đôi chân trắng nõn, chớp chớp mắt, sờ bụng nhỏ, theo bản năng sai khiến đối phương: “Bác sĩ Hoắc, hôm nay tôi đứng dậy, có cảm thấy bụng mình hơi phình ra, anh xem giúp tôi là em bé lớn lên, hay là anh trai vỗ béo lên rồi?"
Hoắc Y Tư dừng lại, nhếch môi cười khúc khích: "Bạn nhỏ đúng là một người mẹ tốt, cậu quan tâm đến sự phát triển của em bé rất tốt."
Thẩm Vãn Dao được khen ngợi, hai má ngượng ngùng mà hồng lên.
Trong tiềm thức cậu muốn vén quần áo lên để nhanh chóng cho bác sĩ xem đứa bé đã lớn chưa. Nhưng lại cảm thấy xấu hổ nên chậm rì rì nắm lấy vạt áo của mình, nhấc lên một nửa.
Phần bụng dưới trắng như tuyết và mềm mại tuy có hơi phồng lên xẹp xuống nhưng nhìn chung vẫn rất phẳng và mỏng.
Nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra.
Hoắc Y Tư nhìn chằm chằm hồi lâu, cười khẽ: "Chúc mừng mẹ đứa nhỏ, là bảo bối đã lớn."
Thẩm Vãn Dao còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy tiếng cửa sập rơi xuống.
Cậu nhìn thấy Hoắc Y Tư không biết từ lúc nào, đã lấy ra một chiếc máy ảnh thu nhỏ rồi chụp một bức ảnh để lộ vòng eo trắng nõn của cậu, với biểu cảm xinh đẹp đầy bối rối.
Hoắc Y Tư nhẹ nhàng giải thích: “Bạn nhỏ, tôi chụp lại cho em một món quà kỷ niệm lưu lại thời gian em mang thai nhé.”
Thẩm Vãn Dao gật đầu: “Cảm ơn anh.”
“Tiếp theo, chúng ta bắt đầu kiểm tra thật sự nhé.” Hoắc Y Tư đẩy gọng kính vàng "Bạn nhỏ, nằm xuống đi."