Sau khi Quan Chỉ Thù nhận được lệnh liền sử dụng thiết bị truyền tin trong tay để xác thực danh tính rồi gửi yêu cầu lên trí năng của căn cứ. Chẳng bao lâu sau, một màn hình sáng từ thiết bị liên lạc nhảy ra, hiển thị giữa không trung tiếp đó phóng lớn hết cỡ rồi bắt đầu phát hình ảnh.
Hình ảnh ở sảnh tầng một tòa nhà hậu cần được quay từ nhiều góc độ và được phát ở chế độ tua nhanh, có thể thấy vào một thời điểm nào đó có ba người Lạc Thịnh Phi mặc áo mưa phòng hộ lao vào tầng một, phía sau là Tô Từ đang giơ cao cuốn sổ tay công việc để che mưa.
Thấy cảnh này, Quan Chỉ Thù kì quái liếc nhìn Tô Từ còn Tô Từ thì đang nhìn những hình ảnh rõ nét, có thể điều chỉnh tốc độ đang phát, không khỏi cảm thấy thú vị, điều này khiến Yến Bình đang xem hình ảnh và âm thầm quan sát Tô Từ bên cạnh khẽ nhíu mày.
Hình ảnh vẫn đang được phát. Rất nhanh Tô Từ và Lạc Thịnh Phi đã phát hiện tấm bảo vệ kim loại và kính bắt đầu nứt ra, những tiếng mê sảng và tiếng cười kỳ quái cũng được ghi lại. Sau đó bốn người nói gì đó rồi bắt đầu tách ra hành động riêng lẻ, Hạ Cảnh Minh và Tôn Tư nhanh chóng lên chạy cầu thang, chẳng bao lâu hai người đã gặp được Thạch Nhất Giang trong khi đó Lạc Thịnh Phi và Tô Từ chỉ chậm hơn một bước thì lại gặp phải nguy hiểm.
Chẳng bao lâu sau khi sợi tơ bắt đầu chui qua khe hỡ trên cửa kính thì hình ảnh bắt đầu không ổn định, cho đến khi sợi tơ đó phá hỏng thiết bị báo động thì video giám sát cũng lập tức biến thành màu đen. Hình ảnh dừng lại, không còn thấy được những gì xảy ra sau đó.
“Đội trưởng.”
Quan Chỉ Thù quay lại nhìn Yến Bình, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn.
Yến Bình nhíu mày, ra lệnh: “Camera số hai, khoảng 15 phút 40 giây.”
Quan Chỉ Thù: “Vâng.”
Cô phóng to camera số hai, hình ảnh từ camera số hai là Tô Từ và Lạc Thịnh Phi, camera này có chức năng theo dõi sinh vật sống, sau khi hai người Hạ Cảnh Minh rời đi thì nó vẫn luôn theo hai người Tô Từ, quay rất rõ nét. Trong video Lạc Thịnh Phi đột ngột ngã xuống đất, Tô Từ nửa quỳ bên cạnh xem xét, ngay sau đó hình ảnh bắt đầu không ổn định.
“Chỗ này, dừng lại một chút.”
Yến Bình đột nhiên lên tiếng, nghe thấy lệnh của hắn, Quan Chỉ Thù lập tức thực hiện theo.
Hắn chỉ vào hình ảnh hỏi: “Tiểu Lạc, cậu còn nhớ vì sao cậu ngã và sau khi ngã đã xảy ra chuyện gì không?”
Lạc Thịnh Phi khó khăn mở mắt, cố gắng nhận diện hình ảnh trên màn sáng tiếp đó nhớ lại một chút rồi nói: “Hình như tôi nghe thấy ai đó nói bên tai sau đó tôi cảm thấy rất khó chịu... rồi... rồi không biết gì nữa…”
Yến Bình gật đầu nhìn vào màn hình, video tiếp tục được phát. Sau khi Lạc Thịnh Phi ngã xuống thì bắt đầu khóc lóc thảm thiết, miệng không biết đang nói gì.
“Cậu ấy đang cầu xin tha thứ, hình như là nhìn thấy ảo giác.” Tô Từ nói.
Yến Bình: “Đó là khống chế tinh thần.”
Quan Chỉ Thù hơi ngạc nhiên, nói: ‘‘Con nhện lớn đó lại biến đổi rồi? Trước đây nó không có khả năng này phải không?”
Yến Bình lắc đầu: ‘‘Chút nữa hỏi người của đội 2 và đội 2, bọn họ đang giao chiến với nhện khổng lồ, nếu nhện khổng lồ thực sự biến dị ra đặc tính khống chế tinh thần thì chắc chắn bọn họ sẽ có thông tin về chuyện này.”
Quan Chỉ Thù vừa định gật đầu thì nghe Yến Bình nói: “Tất nhiên nếu đây không phải là đặc tính mới của nhện khổng lồ thì có nghĩa là… quái vật vừa xâm nhập vào tòa nhà hậu cần không chỉ có một.”
Yến Bình vừa dứt lời thì Quan Chỉ Thù và những người khác đều đồng loạt rùng mình, bọn họ nhìn quanh sảnh tầng một với tâm trạng lo lắng, nếu không chỉ có một thì…
Bây giờ bọn họ thật sự đã an toàn sao?
Tô Từ vẫn rất bình tĩnh. Yến Bình nhìn phản ứng của Tô Từ, mắt hơi híp lại: ‘‘Cậu tên là Tô Từ phải không? Tôi đã nghe nói về cậu, nhân viên thực tập mới đến.”
Tô Từ gật đầu.
Yến Bình tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Từ: ‘‘Cậu không sợ sao?”
“À?”
Tô Từ chớp mắt: ‘‘Ừ.”
Sau đó trên khuôn mặt thanh niên hiện lên vẻ sợ hãi.
Yến Bình: “…”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Tô Từ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đồng tử màu nâu đột nhiên dựng thẳng đứng.
Khi đối mặt với cặp đồng tử thẳng đứng này, Tô Từ cảm nhận được một chút áp lực tất nhiên áp lực này không thể gây ra bất kỳ sự khó chịu nào cho cậu. Cậu hứng thú nhìn vào mắt Yến Bình.
【Đôi mắt sự thật: Được cho là có thể nhìn thấy mọi sự thật, những điều giả dối không thể nào trốn tránh được cặp mắt này.】
Giải thích về đôi mắt này hiện lên trong đầu Tô Từ. Cậu nhướn mày, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị — Không ngờ người đàn ông trông không quá cường tráng này lại sở hữu một khả năng hiếm có như vậy. Thật tiếc là khả năng của hắn chỉ là hàng giả, ‘‘được cho là”... cũng chỉ là được cho là mà thôi.
Quả nhiên Yến Bình không thể nhìn thấu thân phận thật sự của Tô Từ, sau một hồi tìm tòi thì hắn không thu được thông tin hữu ích nào nên đôi mắt nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn liếc nhìn Tô Từ với ánh mắt kỳ lạ vài lần cuối cùng chỉ có thể quay đi, thì thầm bảo Quan Chỉ Thù tiếp tục phát video.
Yến Bình đặc biệt chú ý quan sát phản ứng của Tô Từ. Dù phần sau của video không ổn định nhưng vẫn có thể thấy được, ngay cả khi báo động bị tơ nhện phá hủy, phát ra âm thanh chói tai bất thường thì Tô Từ cũng chỉ im lặng nhìn, không có chút sợ hãi nào.
Nhìn video lại tối sầm, Tôn Tư của phòng hành chính đang đứng bên cạnh không nhịn được hỏi: “Đội trưởng Yến, tại sao nhện khổng lồ chỉ tấn công Lạc Thịnh Phi mà không tấn công Tô Từ nhỉ?”
Không phải cô ta nhằm vào Tô Từ chỉ là không thể không cảm thấy nghi hoặc, không thể nào chỉ vì Lạc Thịnh Phi trông ngon hơn mà nhện khổng lồ mới tấn công anh ta được? Nếu theo thói quen săn mồi của động vật thì nhân viên nuôi dưỡng này gầy yếu như vậy, lẽ ra phải dễ bị tấn công hơn chứ?
Yến Bình không trả lời cô mà nhìn về phía Lạc Thịnh Phi, nói: “Tiểu Lạc, câu hỏi này cậu tự trả lời đi.”
Lạc Thịnh Phi bị gọi tên thì hơi bất ngờ một chút, bây giờ anh ta đang là một người bị thương mà!
“Bởi vì đặc tính của nhện khổng lồ.”
Lạc Thịnh Phi yếu ớt trả lời, mặc dù anh ta là thành viên đội sửa chữa, không tham gia chiến đấu nhưng vì thường xuyên làm việc ngoài trời nên vẫn cần phải ghi nhớ kỹ đặc tính của quái vật, đó cũng là thông tin quan trọng có thể cứu mạng trong lúc nguy cấp.