Ngục Tinh giam giữ hơn mười nghìn tội phạm tinh tế, những tội phạm này đều là những kẻ tàn ác, bản thân chúng sở hữu sức mạnh rất to lớn, thậm chí một số còn có thể đánh bại hàng ngàn người. Mặc dù sức mạnh của bọn chúng đã bị suy yếu sau khi bị giam giữ nhưng Liên minh vẫn không dám lơ là, số lượng quân đội được cử đến hiển nhiên là không thể nào ít được. Vì vậy vấn đề lương thực trở thành một vấn đề lớn. Quả thật dung dịch dinh dưỡng có thể cung cấp các chất dinh dưỡng và năng lượng cần thiết cho cơ thể con người nhưng con người không thể chỉ ăn dung dịch dinh dưỡng mà còn cần phải kết hợp với các thực phẩm bình thường nếu không về lâu dài sẽ dẫn đến sự suy giảm chức năng răng và dạ dày gây ra các bệnh tật khác. Đặc biệt là những người lính cần phải tập luyện cường độ cao hàng ngày thì khẩu phần ăn càng không thể kém. Chính vì thế trong một khoảng thời gian thực phẩm được trồng trong nhà kính thực sự đã giúp giải quyết phần lớn vấn đề này. Tuy nhiên các nhà khoa học không vui được bao lâu, khoảng hai mươi năm trước, vào năm 1307 lịch Liên minh, trên Ngục Tinh bắt đầu xuất hiện một loại sương mù đỏ bí ẩn bao phủ toàn bộ hành tinh.
"Sương mù đỏ cũng chứa các chất ô nhiễm, các nhà khoa học nghi ngờ rằng sương mù này có nguồn gốc từ đất. Sau khi sương mù đỏ xuất hiện thì phương pháp trồng trong nhà kính cũng đã thất bại."
Tô Từ gật đầu, cậu hiểu vấn đề này. Quả nhiên cậu đã nghe thấy Cố Thanh Trầm nói tiếp: "Cậu đừng nhìn xung quanh có vẻ như không có sương mù đỏ nhưng thực ra không khí mà chúng ta hít thở mỗi giây mỗi phút đều chứa những hạt màu đỏ máu đó."
Chỉ là nồng độ rất thấp nên mắt thường không thấy được mà thôi.
"Một khi đất bị ô nhiễm bởi những hạt màu đỏ máu này, nó sẽ nhanh chóng bị bệnh, không còn khả năng trồng trọt nữa."
Hơn nữa điều nguy hiểm hơn là những hạt màu đỏ này cũng có hại cho cơ thể con người... chỉ là sau đó đã xuất hiện phương pháp khắc chế.
Cố Thanh Trầm thở dài: ‘‘Ngay cả công nghệ trồng không đất cũng là nhờ các bậc tiền bối trong viện nghiên cứu phải mất nhiều năm tiến hành cải tiến mới có thể tiếp tục trồng rau."
Tất nhiên nó chỉ phù hợp với những loại cây có chu kỳ sinh trưởng ngắn, có thể thu hoạch nhanh chóng còn về việc nhân viên nuôi dưỡng Tô muốn trồng hoa cỏ... nếu không có thiết bị và công nghệ trồng không đất thì điều đó hoàn toàn không thể thực hiện được!
Nhận ra sự từ chối uyển chuyển của Cố Thanh Trầm, Tô Từ cũng không phản bác, gật đầu nói: ‘‘Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Cố đã giải đáp."
Cố Thanh Trầm tưởng rằng Tô Từ đã từ bỏ, đang định an ủi vài câu thì đã nghe Tô Từ hỏi tiếp: "Vậy anh có thể cho tôi biết có thể tìm được phân bón ở đâu không?"
Trong kiến thức mà cậu tiếp nhận thì phương pháp trồng không đất càng cần sử dụng phân bón hơn.
"Cậu vẫn muốn trồng hoa sao?"
Cố Thanh Trầm hít một hơi thật sâu, hắn nói nhiều như vậy mà nhân viên nuôi dưỡng mới này vẫn không hiểu sao?
"Cậu không có công nghệ trồng không đất, nếu trồng hoa trong ký túc xá thì dù có phân bón cũng không thể sống được." Lần này Cố Thanh Trầm nói rất thẳng thắn.
Tuy nhiên nhân viên nuôi dưỡng mới này, dù giọng nói ôn hòa lễ phép nhưng lại rất cứng đầu: "Không thử thì làm sao biết được?"
Cậu chính là đã thử mới biết mà!
Cố Thanh Trầm đẩy kính trên sống mũi, lạnh lùng nói: "Vậy cậu cứ thử đi, phân bón có thể dùng điểm để đổi ở bộ hậu cần nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, phân bón rất đắt, có thể điểm của cậu không đủ để trả."
Tô Từ cũng nhớ rằng Thạch Nhất Giang đã từng nhắc đến điểm với cậu nên lập tức hỏi điểm là gì.
Cố Thanh Trầm liền giải thích cho cậu. Nói một cách đơn giản điểm chính là tiền tệ cứng của Ngục Tinh. Nhân viên trên Ngục Tinh, ngoài việc phát lương và phúc lợi tương ứng hàng tháng theo hợp đồng thì còn được phát một số điểm tương ứng dựa theo cấp bậc khác nhau của từng người. Điểm được phát có thể đến bộ hậu cần để đổi vật tư, sử dụng các dịch vụ và thiết bị mở cho các thành viên trong căn cứ, v.v., có thể mang lại nhiều tiện lợi cho cuộc sống tại căn cứ. Tất nhiên ngay cả khi không sử dụng điểm thì cuộc sống cơ bản vẫn được đảm bảo, chỉ là cuộc sống sẽ khó tránh khỏi túng thiếu.
“Cậu là một nhân viên thực tập, mỗi tháng chỉ có 100 điểm, sau khi lên chính thức sẽ nhiều hơn một chút.”
Cố Thanh Trầm nghiêm túc nói: ‘‘Điểm trong căn cứ rất quý giá, cậu phải biết quý trọng.”
Mặc dù cấp trên không cung cấp dịch vụ đổi điểm và tiền tinh tế nhưng cũng không cấm các thành viên trong căn cứ mua bán điểm. Giá thị trường là 1 điểm = 100 tiền tinh tế, thỉnh thoảng sẽ dao động do tình hình thị trường nhưng cơ bản không bao giờ thấp hơn mức giá này, tương đương với việc mỗi tháng còn có thể kiếm thêm một vạn tiền tinh tế ngoài lương thực tập. Mức lương này, trong toàn bộ vũ trụ đã được coi là cao.
Tô Từ ghi nhớ thông tin này, cậu nói cảm ơn Cố Thanh Trầm rồi kết thúc cuộc gọi tiếp đó nhìn chằm chằm chiếc hộp chứa đất trên bàn trà. Do có cậu nên sương đỏ đã bị ngăn cách bên ngoài căn phòng vì vậy không cần lo lắng đất sẽ bị ăn mòn và đồng hóa, mất đi độ màu mỡ. Nghĩ như vậy, Tô Từ tưới một chút nước vào hộp rồi vươn vai, đặt quang não bên cạnh cái hộp tiếp đó đứng dậy chậm rãi đi về phòng ngủ. Dù còn nhiều vấn đề cần giải quyết nhưng không gấp hơn nữa cơ thể yếu ớt này của cậu cũng cần ngủ để bổ sung linh lực đã tiêu hao. Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, Tô Từ luôn hiểu rõ điều này.
Tô Từ đi đến bên giường, tháo thiết bị liên lạc trên cổ tay ra, đặt ở tủ đầu giường rồi vén chăn chui vào trong. Bên cạnh cậu, đứa trẻ đang cuộn tròn lại, cơ thể nhỏ bé chen chúc trong góc, hô hấp đều đặn, hiển nhiên là không bị tiếng động của Tô Từ đánh thức. Tô Từ liếc nhìn đứa trẻ sau đó đưa tay ôm nó vào lòng. Đứa trẻ vừa mới tắm xong nên trên người vẫn còn tản ra mùi thơm của xà phòng cộng thêm đã nằm trong chăn một lúc nên cả người rất ấm áp. Ngoài việc quá gầy khiến Tô Từ ôm hơi khó chịu thì cũng được coi là một cái gối ôm khá tốt.
Không biết đứa trẻ mơ thấy gì mà nhíu chặt mày khiến gương mặt nhỏ gầy gò vì suy dinh dưỡng càng thêm khó coi. Tô Từ nghĩ một chút sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán đứa trẻ rồi cúi đầu áp trán lên làn da ấm áp của nó. Giữa lông mày nơi hai người chạm nhau lập tức phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Trong căn phòng tĩnh lặng và u ám chỉ có chút ánh sáng này tựa như một ngọn đèn yếu ớt nhưng cũng đã đủ để chiếu sáng bóng tối.