Đám Nhóc Con Không Có Khả Năng Ngoan Như Vậy

Chương 17

“Tô Tô!”

Khi thấy Tô Từ đi ra từ thang máy thì cuối cùng 4586 cũng dừng lại, mơ hồ gọi cậu một tiếng. Có lẽ con robot này thật sự không được thông minh lắm, thang máy hỏng mà cũng không biết đi cầu thang.

Tô Từ gật đầu, còn số tám vừa nãy đã cười nhạo 4586 giờ lại đi thẳng qua nó, ngơ ngác bước về phía căn phòng có chữ “tám” trên cửa.

“Bíp— Phát hiện một ấu tể đi lạc, ngay lập tức mở phòng 503 để thu nhận.”

Khi số tám đến trước cửa phòng thì màn hình trên cửa tự động sáng lên sau đó cánh cửa kim loại lập tức mở ra, sau khi số tám bước vào lại tự động khép lại.

Tô Từ cũng đến cửa để xác nhận thông tin. Sau khi cánh cửa mở ra, Tô Từ nhìn vào trong phòng thì thấy số tám ngồi ngay ngắn trên ghế, trong khi bữa tối của cậu bé đã được 4586 đặt ở giữa bàn.

Ánh mắt của số tám vẫn còn ngây ngốc nhưng đôi tay lại rất linh hoạt, cậu bé mở nắp hộp thức ăn tiếp đó đưa một miếng thịt đông lên miệng cắn một cái khiến thịt đông dính lên nửa mặt của số tám nhưng cậu bé vẫn không hay biết, vẫn tiếp tục nhai nuốt thức ăn trong miệng. Dần dần cái đuôi bông xù đang rũ xuống đất bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa.

Dưới sự quan sát của Tô Từ thì đôi mắt của số tám đã mất tiêu cự dần dần lấy lại sự linh hoạt. Cậu bé chớp chớp mắt, vừa dùng tay nhét thức ăn vào miệng vừa ngơ ngác nhìn xung quanh, tiếp đó chuyển từ việc ăn uống ngấu nghiến thành chậm lại.

Hả? Sao lại cảm thấy có chút quen thuộc?

Chờ đã… đây không phải là phòng của nó sao? Nó về từ lúc nào vậy?

Cuối cùng ý thức của số tám cũng đã hoàn toàn quay trở lại. Sau khi phát hiện ra mình đã trở về phòng thì số tám không khỏi nhìn về phía cửa tiếp đó nhìn thấy nhân viên nuôi dưỡng mới đến đang đứng ở cửa đánh giá mình. Trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của người này mang theo vài phần tìm tòi giống như đang nhìn thấy một điều gì đó rất mới lạ, trên tóc là chiếc kẹp đen lệch bên đính bông hoa nhựa đỏ cực kì nổi bật.

“Em…”

Số tám mở to mắt sau đó lập tức hành động. Động tác của nó rất nhanh, trong chớp mắt đã lao đến trước cửa, chỉ cần thêm một giây nữa thì nó có thể đẩy ngã Tô Từ và chạy ra khỏi hành lang.

Vào lúc nguy cấp này Tô Từ vẫn bình tĩnh lùi lại một bước.

“Rầm——”

Cánh cửa kim loại lập tức khép lại không một tiếng động tiếp đó trán của số tám lại một lần nữa đập mạnh vào cửa phát ra âm thanh vang dội, chỉ cần nghe cũng biết là rất đau.

Sau khi mọi thứ lắng xuống một lúc thì——

“Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!”

Âm thanh số tám đập cửa từ bên trong truyền ra: “Mở cửa cho tôi ra! Tôi muốn ra ngoài! Các người mau mở cửa cho tôi!”

Cùng với tiếng hét lớn của số tám thì Tô Từ còn cảm nhận được sự dao động tinh thần mãnh liệt truyền tải cảm xúc tức giận và bạo lực của cậu bé. Những cảm xúc này hội tụ lại giống như muốn truyền đạt thông điệp: Khi nào tôi ra ngoài các người sẽ chết chắc!

Tô Từ nhướn mày. Vào lúc này cuối cùng 4586 cũng đã trở lại bình thường sau đó bay đến bên cạnh Tô Từ.

“Thật tuyệt, số tám đã trở về phòng rồi.”

Hình dạng trên mắt điện tử của robot bảo mẫu đã chuyển thành hình dạng mắt cười.

Tô Từ gật đầu, nhìn con số trên cửa phòng 503 nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt ngây thơ dễ thương của số năm.

Ngôn linh? Khống chế tinh thần?

Trong khi Tô Từ đang suy nghĩ cùng với tiếng đập cửa liên tục của số tám thì màn hình điện tử trên cửa lại sáng lên.

【Ting—— Qua kiểm tra phát hiện số tám có cảm xúc kích động, có thể tiến vào trạng thái cuồng bạo bất cứ lúc nào, bắt đầu phóng thích chất an thần JH05493 để trấn an và ghi lại dữ liệu giám sát lần này.】

【Chất an thần đã được phóng ra, bắt đầu đếm thời gian……】

【Số tám đã thoát khỏi trạng thái cuồng bạo, mất 3 phút 54 giây, hiệu quả của chất an thần tốt.】

Tô Từ nhìn những dòng chữ hiện lên trên màn hình điện tử, quả thực cậu có thể cảm nhận được sự dao động tinh thần bạo lực đó đang dần yếu đi, tiếng động đập cửa trong phòng cũng nhỏ lại. Cuối cùng số tám hoàn toàn im lặng.

"Có vẻ như số tám đã bình tĩnh trở lại."

Âm thanh của 4586 vang lên, Tô Từ quay đầu nhìn về phía nó thì thấy robot bảo mẫu đang giơ cánh tay cơ khí của nó lên chạm vào màn hình điện tử. Khi nó thao tác thì màn hình hiện lên bức chân dung lớn của số tám.

Tóc đen xám, mắt xanh, diện mạo so với hiện tại nhỏ hơn cũng gầy hơn nhưng nụ cười trên khuôn mặt cậu bé đặc biệt rạng rỡ, đôi mắt xanh lục vô cùng lấp lánh. Rất khó để tưởng tượng cậu bé hung hãn đang đập tường trong phòng lại từng sở hữu nụ cười như vậy. Phía dưới là hồ sơ của số tám, nó đang hiển thị các chỉ số cơ thể, phía sau có dòng chữ xanh ghi là "Bình thường".

4586 nhanh chóng xem qua tất cả dữ liệu, cuối cùng nói: “Tô Tô, chỉ số cơ thể của số tám đã ổn định, không có vấn đề gì.”

Robot bảo mẫu đóng giao diện lại, nói tiếp với Tô Từ: “Chúng ta có thể đi rồi, tôi sẽ dẫn cậu đến ký túc xá của nhân viên nuôi dưỡng.”

Nói xong nó bay về phía thang máy nhưng Tô Từ lại không đi theo. Cậu nhìn cánh cửa phòng 503 đang đóng chặt, cảm nhận được sự dao động tinh thần yếu ớt bên trong, trong đôi mắt đen nhánh bình tĩnh dường như có thêm vài phần sắc bén. Cuối cùng Tô Từ tiến lên một bước, đứng trước cánh cửa kim loại bắt đầu xác minh thông tin.

【Ting!——Xác minh danh tính thành công】

【Nhân viên nuôi dưỡng thực tập Tô Từ, xin chào, qua kiểm tra mặc dù cảm xúc của số tám đã ổn định nhưng trong phòng vừa mới phóng thích thuốc an thần JHF05493, không khuyến nghị mở cửa trong trường hợp không khẩn cấp.】

【Xin hỏi có mở cửa phòng 503 khẩn cấp không?】

【Lưu ý: Hồ sơ khởi động lần này sẽ được gửi đến giám sát viên, xin hãy lựa chọn cẩn thận.】

4586 thấy vậy vội vàng ngăn cản: “Tô Tô, trong phòng vẫn còn dư lượng thuốc an thần, chiếu theo quy định thì lúc này không thể vào…”

Tuy nhiên 4586 chưa kịp nói hết thì Tô Từ đã nhấn xác nhận. Mặc dù cậu chỉ là nhân viên nuôi dưỡng thực tập nhưng với tư cách là người sống duy nhất trong sở nuôi dưỡng ngoài ấu tể thì quyền hạn của Tô Từ là không hề thấp vì vậy khi cậu nhấn xác nhận thì cánh cửa kim loại đóng chặt từ từ mở ra.