Con mèo đầy cay nghiệt: “Ngoài ra, đừng có đem ta so với mấy sinh vật ngu xuẩn chỉ biết sinh sản như các ngươi. Mấy thứ đó có ích gì đâu, cắt thì cắt thôi.”
Diệp Vũ lúc này thực sự bị sốc: Hả? Cái gì mà chỉ là một đống thịt không đáng kể? Dù cô là phụ nữ, không thể cảm nhận được sự tồn tại của cái “chân” đó, nhưng cái thứ đó đâu phải là ruột thừa đâu, sao con mèo này nói cắt là cắt vậy được!
Diệp Vũ giơ ngón cái lên: “Mi trâu bò rồi, vậy cuối cùng mi là cái quái gì? Hạch tâm quái đàm là cái gì?”
Mèo đen lạnh giọng: “Đừng có giả vờ ngớ ngẩn, đến mức này rồi, ngươi vẫn còn muốn giả làm người bình thường sao?”
Nhưng sau đó, khi con mèo nhận thấy vẻ mặt mơ hồ của Diệp Vũ, ánh mắt vàng của nó lóe lên vẻ đánh giá.
“Biểu cảm đó là sao? Ngươi thật sự không biết à?”
Diệp Vũ ngây ra: “Ta phải biết cái gì?”
Trong căn phòng đầy rẫy xác chết và mùi hôi thối, con mèo đen không màng đến cái chân què của mình, tức giận quay vòng quanh, cái đuôi như roi thép vung vẩy, đánh vào cửa tủ áo phát ra những tiếng "bộp bộp" vang dội.
“Mày không biết gì, mày thực sự không biết gì hết! Thật không ngờ tao lại thua trong tay một kẻ ngốc chẳng biết gì cả!”
Ồ? Dám mắng cô à?
Diệp Vũ nhíu mày, nhưng mắt cô xoay một vòng, không vội nổi giận nói: “Vậy cuối cùng ta phải biết cái gì? Mèo con, nói cho ta nghe xem nào?”
“Ông đây không phải là mèo con! Còn nữa…” Con mèo đen nheo mắt, nhìn Diệp Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng đầy thù hận: “Tại sao tao phải nói cho mày biết? Đã là kẻ ngốc thì cứ làm kẻ ngốc cả đời đi!” Chết sớm một chút, nó cũng được tự do sớm hơn!
Diệp Vũ vốn không phải người có tính tình dễ chịu. Thấy không moi được thông tin, cô lập tức cười lạnh: “Ta là kẻ ngốc? Nếu ta là kẻ ngốc, vậy mi bị kẻ ngốc bắt, còn tệ hơn kẻ ngốc thì mi là cái gì? Sinh vật đơn bào à? Một đoạn ruột thẳng nối lên não? Hay là đầu và đít bị tráo ngược?”
Con mèo đen tức giận đến mức lông đuôi dựng đứng: “Mày!”
“Mày cái gì mà mày, không muốn nói chuyện tử tế thì đứng qua một bên!”
Vừa nói, Diệp Vũ vung tay một cái, con mèo đen lập tức bị một lực hút vô hình kéo về lại bóng của cô.
Tiếng gào giận dữ của con mèo vang lên trong đầu Diệp Vũ: [Mày dám đối xử với tao như thế, một ngày nào đó tao sẽ bắt mày phải trả giá!]
Diệp Vũ hừ lạnh một tiếng, đồng thời đặt lệnh cấm nói cho con mèo. Mặc dù cô cảm thấy mình không thể hoàn toàn khống chế con mèo như khi điều khiển Quái Đàm Mô Phỏng, nhưng việc nhỏ này vẫn có thể làm được.
Cô đứng bên giường khép cuốn sách bìa đen lại, quyển sách biến mất trong không khí, sau đó cô cầm điện thoại lên, gọi cho cảnh sát. Lần này cuối cùng cũng có người bắt máy.
Vài phút sau, Diệp Vũ gác máy, ngồi yên lặng trên ghế chờ cảnh sát đến. Mùi hôi thối trong phòng đã bốc lên đến mức khiến người ta buồn nôn, nhưng cô không có ý định rời khỏi căn phòng 504. Khu chung cư cũ này có khá nhiều người già sinh sống, nếu cô mang theo mùi hôi nồng nặc của xác chết ra ngoài sẽ làm các ông bà cụ hoảng sợ, vậy thì không hay chút nào.
Khi cảnh sát đến, họ thấy một cô gái mười tám tuổi mở cửa cho họ, mùi hôi thối lập tức xộc vào mũi. Mùa hè nóng bức càng làm tăng thêm sức tấn công của mùi tử khí. Sau lưng cô, trong phòng khách và phòng ngủ, hàng loạt thi thể phân hủy nặng nằm ngổn ngang trên sàn, tạo nên một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng. Điều kỳ lạ là mặc dù đang giữa mùa hè, nhưng những thi thể này không hề có giòi bọ, cũng không có ruồi muỗi bu quanh.