Cô thử gọi thêm vài lần trong đầu, nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Diệp Vũ nhìn hình minh họa con mèo đen trên trang thứ ba, bất chợt cảm thấy một luồng ý niệm xẹt qua. Chỉ thấy cái bóng của cô vặn vẹo một cách quái dị, ngay sau đó, một con mèo đen đầy sát khí lao vọt ra từ cái bóng, nhắm thẳng vào cổ cô cắn tới!
Diệp Vũ theo phản xạ muốn điều khiển bóng đen dừng lại, nhưng con mèo chỉ ngừng lại trong giây lát rồi tiếp tục lao tới. Đôi mắt mèo ánh lên màu vàng lấp lánh, tràn đầy phẫn nộ và sát ý.
May là Diệp Vũ kịp nắm bắt khoảnh khắc dừng lại ngắn ngủi đó, liền tung một cú đá thẳng vào con mèo. Con mèo đen lập tức bị đá văng ra xa, đập mạnh vào cửa tủ quần áo phát ra một tiếng ‘rầm’ lớn, rồi ngã nhào xuống đất.
Con mèo đen ngay lập tức cố gắng đứng dậy, nhưng vì chân bị què nên nó lảo đảo, chao đảo. Đến lúc này, Diệp Vũ mới nhận ra vết thương ở chân của con mèo còn nghiêm trọng hơn so với lần trước cô nhìn thấy. Máu chảy ra từ chỗ xương gãy, xương trắng thò ra ngoài thịt, lộ ra giữa không khí, trông cực kỳ đau đớn.
[Đồ đàn bà hèn hạ, dám giả vờ làm người thường để lừa ta! Lần này là ta sơ suất, nhưng ngươi chỉ dựa vào đặc tính cộng sinh tạm thời áp chế ta mà thôi. Đừng tưởng với một siêu phàm giả cấp ba nhỏ bé như ngươi có thể mãi mãi kiểm soát được ta!]
Giọng nói phẫn nộ vang lên trong đầu Diệp Vũ. Con mèo đen dường như không cảm nhận được cơn đau từ vết thương, nó cố gắng đứng vững, gầm gừ với tiếng giận dữ của một con mèo, há miệng đe dọa: "Ngươi cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!"
Diệp Vũ liếc nhìn hai cái bóng của cha mẹ đứng yên lặng trước mặt mình, rồi mới quay ánh mắt sang con mèo đen.
"Chân bị đánh què rồi mà vẫn còn ngang bướng à? Có giỏi thì nhào vào đây đi. Để xem là mi gϊếŧ ta trước, hay là ta sẽ đánh gãy nốt chân trước còn lại của mi, biến mi từ bốn chân thành hai chân!"
Con mèo đen lạnh lùng cười: “Ngươi tưởng ta sợ à? Nếu có bản lĩnh thì đánh gãy hết bốn chân khác của ta đi!”
“Bốn chân khác? Mày học toán từ giáo viên thể dục à? Mày có bốn chân nào nữa… đợi đã…” Diệp Vũ đang nói dở bỗng nhận ra có gì đó không đúng. Cô cúi đầu nhìn con mèo đen, mặc dù từ góc nhìn của cô không thể nhìn thấy bất kỳ bộ phận riêng tư nào của nó, nhưng từ giọng nói trầm đυ.c của nó, cô đã nhận ra đây là một con mèo đực thật sự. Vậy thì chân dư ra kia là...
Con mèo đen lạnh lùng cười: “Nhìn cái gì? Một con người như ngươi, cồng kềnh và vụng về, sao có thể có thân hình linh hoạt và hoàn mỹ như ta chứ?”
Diệp Vũ hơi giật mình, nếu con mèo này im lặng thì còn có thể coi như một con mèo lạnh lùng trong giới, nhưng vừa mở miệng... lại là một con mèo biếи ŧɦái, tự luyến đến mức buồn cười!
Để dập tắt thái độ ngạo mạn của con mèo, Diệp Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ồ? Một con người cồng kềnh và vụng về như ta lại biết rõ đâu là bệnh viện thú y gần đây có thể cung cấp dịch vụ triệt sản cho mèo. Hy vọng sau khi mất đi cái chân thứ năm, thân hình của mi vẫn còn linh hoạt và hoàn mỹ như vậy.”
“Ngươi nghĩ có thể dùng cái này để uy hϊếp ta sao? Ngươi nghĩ ta sẽ vì một đống thịt không đáng kể này mà bị ép sao? Hừ, ngươi chắc sẽ thất vọng đấy. Khả năng tự hồi phục cơ thể của ta mạnh mẽ hơn nhiều so với loài người các ngươi, chỉ cần cho ta thời gian và đủ hạch tâm quái đàm, việc mọc lại chân bị cắt chỉ là chuyện nhỏ.”