Thấy hai bóng đen lại lao tới tấn công mình, mèo đen nhận ra phán đoán của mình đã sai lầm. Ý thức được rằng trong tình trạng trọng thương, mình không phải là đối thủ của chúng, nó lập tức quay người nhảy lên giường. Dựa vào khứu giác nhạy bén, mèo đen xác định vị trí hạch tâm của quái đàm. Nó vung móng vuốt sắc bén một cái, xé toạc túi áo ngủ của An Tử Hàm, làm rơi chiếc điện thoại được giấu kỹ bên trong ra.
Nhưng chiếc chân bị thương của mèo đen khiến tốc độ của nó chậm lại. Hai bóng đen phối hợp với nhau, một cái bóng dùng chân dài quét ngang, buộc mèo đen phải nhảy sang một bên để né tránh. Bóng đen còn lại nhanh chóng lao lên giành lấy chiếc điện thoại trên giường.
Điều kỳ lạ là màn hình điện thoại hiện lên giao diện trò chơi, mờ mờ hiện ra các chữ như "Quái Đàm Mô Phỏng" và "Thanh chỉnh sửa", nhưng nổi bật nhất vẫn là dòng chữ đỏ như máu trên trang: [Đứa con gái không tồn tại].
Hai bóng đen không quan tâm đến sự kỳ quặc của điện thoại, lập tức nhét nó vào trong người mình. Thân thể đen như bùn lầy của chúng nhanh chóng nuốt chửng chiếc điện thoại. Cạch, chiếc điện thoại trượt qua cơ thể bóng đen, rơi xuống sàn, nhưng dường như có điều gì đó đã thay đổi.
Thi thể An Tử Hàm trên giường bắt đầu nhanh chóng thối rữa, bốc mùi. Ở phòng khách, cha An, mẹ An, ông Tống và bà Triệu đều ngã gục như những con rối bị cắt dây, cơ thể lập tức xuất hiện vết bầm, thối rữa và bốc mùi hôi thối. Tờ giấy lấy từ tên trộm trên bàn học biến mất trong không khí, cửa sổ và cửa chính cũng xuất hiện trở lại.
Diệp Vũ nằm trên sàn, hơi thở trở nên đều đặn, vết thương trên người biến mất, sắc mặt tái nhợt cũng dần dần hồng hào trở lại.
Mèo đen nhận thấy đối phương đã nuốt mất hạch tâm của quái đàm, sức mạnh chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể, còn nó trong tình trạng trọng thương, khó lòng địch nổi. Không do dự, nó lập tức định mở cửa sổ để chạy trốn.
Nhưng hai bóng đen nhanh chóng chắn ngang đường đi của nó. Bóng đen nữ nhanh tay chộp lấy đuôi của mèo đen. Bóng đen nam ngay sau đó túm lấy một chân của nó. Tiếp đó, cả hai bóng đen như dòng nước chảy về phía bóng của Diệp Vũ, kéo cả con mèo đen dần dần chìm vào bên trong "vực sâu".
"Meooo!"
Tiếng kêu giận dữ của mèo đen vang lên, rồi căn phòng lại chìm vào sự yên tĩnh. Trên sàn chỉ còn lại những vết cào sâu hoắm, mảnh gỗ bay tán loạn, dấu tích cuối cùng của con mèo trong khoảnh khắc giãy giụa.
Mùi hôi thối tràn ngập căn phòng ngủ, trên sàn nhà loang lổ những vệt máu lớn. Trên giường là thi thể của An Tử Hàm, bên cạnh là xác của tên trộm. Dưới sàn, cạnh thùng rác, rải rác đầy những tờ giấy thấm máu, nhưng những mẩu thịt vụn trước đó đã biến mất. Cửa phòng vốn đang đóng kín giờ đã mở toang, ngoài phòng khách có bốn thi thể nằm bất động.
Diệp Vũ chỉ ngất đi chưa đến nửa tiếng thì đã bị mùi hôi thối này làm tỉnh lại. Cô nhíu mày, ngồi trên ghế, tay cầm một quyển sổ bìa đen. Quyển sổ này trông giống hệt với sổ ghi chép mà cô thường dùng, nhưng nội dung bên trong lại cực kỳ kỳ quái.
Trang đầu tiên viết bốn chữ lớn [Bóng dáng cha mẹ], kèm theo hình vẽ hai bóng đen hình người.
Trang thứ hai ghi [App Quái Đàm Mô Phỏng], hình minh họa là màn hình điện thoại với biểu tượng phần mềm màu đen đỏ.
Trang thứ ba ghi [Mèo đen biết nói], hình vẽ chính là con mèo đen đã từng cố gắng ăn thịt cô khi nãy.
Diệp Vũ cảm thấy trong đầu mình như có thêm một số thông tin, giống như bản năng của con người biết mình có bao nhiêu ngón tay, cô cũng có bản năng biết rằng quyển sách này chính là sự hiện thực hóa năng lực của cô.