Nhưng... nhìn tình cảnh hiện tại, có lẽ kết quả không được như những gì An Tử Hàm mong muốn. Bố mẹ cô ấy đã nhìn thấy cuốn nhật ký tình yêu bị giấu kín, cũng phát hiện ra việc con gái mang thai.
Nếu như những gì viết trong nhật ký là đúng, thì đối với bố mẹ An Tử Hàm, cô ấy đã là một rắc rối lớn. Cặp vợ chồng lạnh nhạt này dĩ nhiên không muốn có thêm một rắc rối nữa. Vậy nên... nhật ký đã bị xé, đứa bé bị phá bỏ, An Tử Hàm rất có thể đã tự sát vì điều này.
Thứ đang tấn công Diệp Vũ bây giờ chính là đứa con trong bụng của An Tử Hàm. Theo tính toán thời gian, thai nhi mới chỉ được ba tháng, vì vậy dấu móng vuốt nhỏ bé như của một con chuột!
Và đứa bé đó... Diệp Vũ nhìn về phía đáy thùng rác trong cơn hấp hối, nơi đó có một khối thịt nát lẫn máu đỏ dính lại. Không thể nhìn ra hình dáng đứa trẻ, lúc trước cô không biết đó là gì, nhưng giờ thì cô đã hiểu.
"Khụ khụ khụ! Xin chào, Lạc Lạc, dì là... khụ khụ... Diệp Vũ. Rất vui... khụ khụ, được gặp con."
Diệp Vũ vừa phun máu vừa cố nặn ra một nụ cười yếu ớt hướng về phía khối thịt dưới đáy thùng rác. Khi giọng cô vừa dứt, tiếng cười khúc khích mơ hồ của đứa trẻ cũng nhanh chóng tan biến.
Diệp Vũ yếu ớt thở phào, nhưng ngay sau đó, đầu cô càng lúc càng choáng váng. Đến lúc này cô mới nhận ra rằng mình đã bị thương quá nặng. Dù đã giải quyết được oan hồn đứa bé, nhưng cô cũng đang cận kề cái chết.
Ngay lúc đó, Diệp Vũ mơ màng nhìn thấy con mèo đen lớn tập tễnh bước về phía mình: "Hóa ra quy tắc cốt lõi của quái đàm này chính là tên của họ sao? Ngươi đúng là thông minh hơn gã đàn ông lúc trước nhiều đấy."
Diệp Vũ giật mình, suýt nữa không thở nổi: Mèo biết nói sao? Là cô bị ảo giác, hay là thế giới này đang điên rồi?
Đồng tử dựng thẳng của con mèo đen tràn đầy sự kiêu hãnh, lạnh lùng và thèm khát của một kẻ săn mồi.
"Tiếc là ngươi không phải siêu phàm giả, không có hạch tâm, nhưng để cảm ơn ngươi đã giúp ta giải quyết một rắc rối, ta sẵn lòng chờ ăn xác ngươi sau khi ngươi chết, để ngươi hòa làm một với ta. Tránh khỏi sự thối rữa đáng thương, đó là món quà ta ban cho ngươi."
Ý chí sinh tồn mãnh liệt khiến Diệp Vũ hít thở gấp gáp: “Ta nghĩ... khụ khụ... ta vẫn còn có thể cứu được!"
Mèo đen lạnh lùng đáp: "Không cứu được đâu, mau chết đi, ta thích ăn khi còn nóng."
Diệp Vũ: Cút mẹ mày đi mà còn nóng với chả nóng!
Cô gái cố gắng hít một hơi sâu nhưng không thể, cuối cùng ngất lịm đi, lần này không phải vì sợ hãi mà là vì tức giận! Toàn thân cô tím bầm, l*иg ngực gần như không còn thấy nhịp thở, dù đã cố gắng chống chọi bao lâu dường như cũng chỉ là vô ích, cô dường như định sẵn sẽ trở thành cái xác thứ ba... à không, cái xác thứ tư trong căn phòng này.
Mèo đen rõ ràng cũng cho rằng cô gái không sống nổi nữa, nó cúi đầu há miệng, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn tiến gần đến khuôn mặt xanh xao của cô, chuẩn bị tuân theo thói quen ăn thịt khi còn nóng của mình.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ria mép của mèo đen khẽ rung lên, nó đột ngột nhảy vọt lên rồi đáp xuống. Hành động mạnh mẽ này khiến vết thương ở chân trước lập tức rách toạc, máu đỏ tươi thấm ướt bộ lông, nhỏ từng giọt xuống giường. Nhưng mèo đen hoàn toàn không quan tâm đến cơn đau nhói ở chân trước, nó kinh ngạc nhìn vào vị trí mà nó vừa đứng, nơi đó đã xuất hiện hai bóng người đen sì.
"Ngươi là siêu phàm giả?!"
Nhưng Diệp Vũ đã hôn mê không thể nghe thấy câu hỏi của con mèo đen, còn hai bóng đen kia cũng không có ý định trả lời nó. Chúng xuất hiện theo ý chí mạnh mẽ cuối cùng của Diệp Vũ trước khi ngất đi: Phải sống sót, bằng mọi giá cô đều muốn sống tiếp!