"Meo."
Nếu là ngày thường, Diệp Vũ có lẽ sẽ kinh ngạc trước sự thông minh của con mèo, nhưng bây giờ ý thức của cô đã mơ hồ, đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Khi thấy thùng rác trước mặt, trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ: Những trang nhật ký bị xé chắc chắn nằm ở đây, phải tìm ra cuốn nhật ký!
Cô vội vàng lục lọi trong thùng, lấy ra một xấp giấy vụn dính máu. Nhìn sơ qua, những tờ giấy này dường như đều được xé từ cùng một cuốn sổ, thậm chí còn có cả bìa. Trên đó viết..: “Nhật ký tình yêu", còn có nhiều hình trái tim vẽ tay, toát lên một cảm giác ngọt ngào của tình yêu, hoàn toàn khác với cuốn nhật ký trước đó.
Tình yêu sao? Đúng rồi, hình như trong lớp có tin đồn An Tử Hàm đang yêu, cô ấy có bạn trai.
"Khụ khụ khụ!"
Máu từ miệng Diệp Vũ chảy xuống cằm, thấm ướt cả áo. Cả cơ thể cô đầy những vết bầm tím, kể cả khuôn mặt cũng không chừa. Cô trông còn giống một người chết hơn cả hai cái xác đang nằm trong phòng!
Nhưng dù tình trạng tồi tệ đến thế, Diệp Vũ vẫn không từ bỏ hy vọng sống sót. Cô cố gắng dùng chút hơi tàn cuối cùng, nằm bò trên sàn, lướt nhanh qua cuốn nhật ký bị xé nát.
"Ngày sinh nhật mười tám tuổi, bố mẹ không muốn ở bên mình, nhưng An Dương thì muốn. Anh ấy đã gọi video với mình mãi đến khi mình ngủ. Thật tuyệt."
"Hôm nay lại cùng An Dương về nhà, tiếc là để tránh bị phát hiện, hai đứa chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn ngắn. Giá như có thể đi mãi thì tốt biết bao."
"Bố mẹ không cần mình cũng không sao, An Dương muốn mình là được rồi. Bố mẹ bỏ mặc mình cũng không sao, An Dương nói anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh mình."
"Mình thực sự rất thích An Dương. Khi anh ấy nhìn mình say đắm, mình cảm thấy thật hạnh phúc."
"An Dương từ chối rồi. Anh ấy nói hai đứa còn nhỏ, đợi lớn lên, đợi khi tốt nghiệp đại học xong, anh sẽ cưới mình, hai đứa sẽ xây dựng một gia đình mới. Nhưng mình không thể chờ được. Mình muốn hai người kết hôn ngay bây giờ, muốn xây dựng gia đình ngay lập tức, muốn anh ấy đưa mình rời khỏi ngôi nhà này ngay bây giờ."
"Mình đã khóc rất nhiều. An Dương nói mình không tin tưởng anh ấy. Đúng vậy, mình không tin anh ấy, mình quá sợ hãi. Mình sợ anh ấy cũng sẽ bỏ rơi mình."
"An Dương đã đồng ý. Anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm, mình cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng mình muốn hạnh phúc hơn nữa, vì vậy mình đã chọc thủng bαo ©αo sυ."
"Mình mang thai rồi, tuyệt quá. Mình đã thông báo tin vui này cho An Dương, hy vọng anh ấy sẽ cưới mình ngay, nhanh chóng đưa mình rời khỏi ngôi nhà này! Mình không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa!"
"Mình vẫn chưa nghĩ ra tên cho đứa bé, nhưng biệt danh thì sẽ là Nhạc Nhạc. Mình hy vọng con sẽ luôn vui vẻ, cười tươi hơn cả Diệp Vũ!"
"An Dương muốn mình phá thai. Anh ấy rất tức giận, nói mình quá cố chấp. Anh ấy nói bọn mình còn quá nhỏ, chưa hiểu được ý nghĩa của việc nuôi một đứa trẻ. Mình hiểu mà, đương nhiên mình hiểu ý nghĩa của việc có một đứa con. Anh ấy mới là người không hiểu. Anh ấy hoàn toàn không hiểu mình! Mình chỉ muốn một gia đình, một gia đình không có sự lạnh lùng, cô đơn, mà tràn đầy hạnh phúc ấm áp, một gia đình với bố, mẹ và con. Mình đã làm gì sai? Mình không sai!"
"Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ đứa bé này đâu!"
"Khụ khụ khụ!"
Diệp Vũ đau đớn, ngỡ ngàng phun ra một ngụm máu. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô lại hiểu thêm về người bạn học cũ của mình. Cô chưa từng nghĩ rằng, phía sau vẻ ngoài ít nói và lạnh lùng của An Tử Hàm lại ẩn chứa nhiều bí mật đến vậy! Nói gì mà không dũng cảm như Diệp Vũ, trong chuyện này An Tử Hàm còn dũng cảm hơn cô rất nhiều!