Yến Thần Thất bĩu môi đầy bất mãn: “Anh tưởng tôi muốn tới chắc? Nói thật cho anh biết, tôi tới đây để ly hôn với anh ta cho nên cứ yên tâm đi, hôm nay tôi tới chỗ các anh lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng luôn.”
Vẻ khinh bỉ trong ánh mắt của bảo vệ lại càng rõ ràng hơn: “Tôi thấy cô bị điên thì có, bên cạnh cậu tư nhà chúng tôi chưa từng có một người phụ nữ nào cả, trước giờ cũng chưa từng kết hôn.”
Yến Thần Thất cũng không muốn đôi co nhiều với anh ta mà trực tiếp tìm bức ảnh mà sư phụ đã gửi cho cô trong điện thoại ra.
“Nhìn thấy chưa? Hôm qua vừa mới đăng ký kết hôn đấy!”
“Hừ! Đây là ảnh photoshop, cậu tư nhà chúng tôi vẫn luôn nằm trên giường mà không ra khỏi cửa nhà, làm sao có khả năng đi đăng ký kết hôn với cô được?”
Giọng của Yến Thần Thất cũng cao hơn một chút: “Đương nhiên anh ta không có khả năng đi đăng ký kết hôn với tôi được rồi bởi vì tôi cũng không đi, là gia chủ nhà các anh tìm người làm thay, chứ tôi hoàn toàn không quen biết gì cậu tư nhà các anh nhé, vì thế tôi mới phải qua đây tìm anh ta ly hôn đây này!”
Lần này trong lòng bảo vệ không còn tự tin, anh ta nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: “Vậy… vậy cô đợi một chút, tôi đi thông báo cho lão gia của chúng tôi đã.”
“Được.”
Năm phút sau, bảo vệ đi ra ngoài cúi người một cái đầy cung kính trước cô: “Lão gia nhà chúng tôi đã xác nhận cô chính là mợ tư nhà chúng tôi, vừa rồi đã đắc tội, mong mợ tư bỏ qua cho.”
“Không sao, đây cũng là công việc của anh thôi mà.”
Yến Thần Thất vừa định nhấc chân đi vào thì bảo vệ đã ngăn cô lại tiếp: “Mợ tư, bây giờ cô vẫn chưa thể về nhà được.”
Yến Thần Thất: “?”
“Là như vậy, lão gia nói, cô là con dâu mới lần đầu tiên vào cửa, tuy rằng tới vội vàng nhưng cảm giác nghi thức nên có chắc chắn không thể thiếu, mong cô đợi ở ngoài này một lúc.”
Yến Thần Thất cạn lời nhưng cũng không còn cách nào khác.
Cũng may mà phong cảnh ở đây đẹp mắt, ven đường còn có bàn đá và ghế đá, cô ngồi đợi một lúc coi như ngắm cảnh vậy.
Khoảng một tiếng sau, những chiếc xe hơi sang trọng nối đuôi nhau lái vào nhà họ Tần nhưng Yến Thần Thất giống như bị bỏ quên vậy.
Mắt thấy đã sắp đến giữa trưa, cô thật sự không còn kiên nhẫn nữa, lúc đang định cưỡng chế xông vào thì một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặc áo đuôi tôm sải bước đi qua đó.
“Chào mợ tư, tôi là quản gia của nhà họ Tần, Lưu Thành, tôi đại diện cho lão gia phu nhân và cậu tư tới đón cô về nhà.”
Ông ta làm ra động tác mời, Yến Thần Thất gật đầu: “Cảm ơn.”
Yến Thần Thất vừa vào cửa đã bị pháo hoa nổ “ầm ầm ầm” làm giật nảy mình.
Thảm đồ dưới chân trải dài đến tận phòng khách của biệt thự chính, hai bên tham đỏ có hơn trăm người giúp việc đứng rất thẳng hàng, tay người nào cũng cầm bó hoa vừa nhảy vừa hô: “Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh, chào mừng mợ tư về nhà!”