Anh ta hoàn toàn không để ý đến Yến Thần Thất, hai con mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Hi đến độ bắn ra hoa đào.
Nhưng Cố Hi vừa nhìn thấy anh ta là lửa giận đã bốc lên đầu: “Lục Minh Vĩ!”
Cô ta đứng dậy, giơ tay vả “chát” một phát vào mặt anh ta.
Cố Hi cũng từng học võ vài năm, một cái bạt tai mạnh mẽ này khiến Lục Minh Vĩ xây xẩm mặt mày.
Đợi anh ta đứng vững người lại mới nói với vẻ ấm ức: “Hi Hi, anh có chỗ nào lại khiến em tức giận nữa sao? Nếu em giận thì cứ nói với anh một tiếng, anh tự đánh mình là được, chứ để em ra tay, tay em sẽ đau bao nhiêu! Tay em đau thì tim anh cũng đau lắm!”
Nói xong, anh ta còn định sờ tay Cố Hi nhưng lại cô ta trở tay tát thêm một phát.
“Đám súc sinh nhà họ Lục các người dám đối xử tàn nhẫn với bảo bối của tôi như thế, thật sự nghĩ sau lưng cô ấy không có ai, đúng không?”
Cố Hi càng nói lại càng tức giận, hoàn toàn không thể kiềm chế được bản thân mà vả “chát chát chát” tới tấp vào mặt Lục Minh Vĩ, thẳng đến khi khóe miệng anh ta bật máu.
“Hi Hi, em nói gì thế…”
Lục Minh Vĩ còn chưa kịp nói hết câu, cuối cùng khóe mắt cũng liếc thấy Yến Thần Thất đang ngồi bên cạnh, cô khoanh tay trước ngực, đang dựa người vào lưng ghế nhìn anh ta với vẻ chế giễu.
Sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi: “Yến Thần Thất, sao mày lại ở đây?”
Yến Thần Thất mỉm cười nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Bồ yêu của tôi mời tôi tới đây uống sữa, sao nào?”
“Bồ yêu á?”
Lục Minh Vĩ nhớ lại những lời mà Cố Hi đã nói, cho dù anh ta có là thằng ngốc thì cũng hiểu được hoa ra Cố Hi và Yến Thần Thất chính là bạn bè.
Anh ta lập tức sốt ruột: “Hi Hi, sao em có thể ở cạnh cô ta được chứ? Khoảng thời gian này em vẫn luôn ở nước ngoài nên chắc chắn chưa đọc tin tức giải trí trong nước rồi, em không biết Yến Thần Thất này…”
“Tôi biết!” Cố Hi lạnh lùng nói: “Yến Thần Thất chính là đại tiểu thư của nhà họ Lục các người, mười bảy năm trước bị đôi cha mẹ táng tận lương tâm kia của anh chôn sống, mười bảy năm sau cô ấy quay về lại bị cả nhà các người hãm hại, tính kế. Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng cô ấy chỉ là một cô gái trẻ mà có thể để mặc cho các người bắt nạt, ha…”
Cô ta cười lạnh một tiếng rồi cầm chai rượu lên đập “choang” một phát xuống đất, khiến cho tiếng nhạc đang cao trào dừng ngay lại.
Cô ta kéo Yến Thần Thất lên và ôm vai đối phương, liếc mắt nhìn đám cậu ấm cô chiêu tới chỗ này chơi: “Giới thiệu với mọi người, vị này là Lục Nâm Niệm từng bị nhà họ Lục vứt bỏ ngày xưa, tên hiện giờ là Yến Thần Thất, cô ấy là người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời này của Cố Hi tôi! Cho dù là bất cứ khi nào, ở bất cứ nơi đâu, tôi và nhà họ Cố sẽ luôn là chỗ dựa của cô ấy, sau này nếu ai dám động vào một ngón tay của cô ấy thì tôi sẽ lấy một cánh tay của người đó. Hôm nay, coi như tôi chính thức thông báo cho mọi người biết, để tránh sau này xảy ra chuyện cũng đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người!”