Hứa Hoa Tây đi tới trước mặt Lục Kiến Đình và đẩy ông ta ra, bảo vệ Yến Thần Thất ở đằng sau.
“Kêu ai xin lỗi? Tôi là anh trai con bé, có chuyện gì cứ nói với tôi!”
Thằng cả nhà họ Lục – Lục Minh Phi giơ tay đỡ Lục Kiến Đình sau đó hất đầu chế nhạo Hứa Hoa Tây: “Mày là anh trai gì của nó? Bọn tao mới là anh trai nó đây này!”
Hứa Hoa Tây nhìn Yến Thần Thất với vẻ khó hiểu: “Tiểu Thất, bọn họ… là ai vậy?”
“Anh ta nói không sai đâu, về mặt sinh học thì bọn họ đều là anh trai ruột của em, hai người lớn tuổi này là những người đã tạo ra em, cũng chính là người đã… vứt bỏ em, mà người nữ kia là con gái nuôi của bọn họ.”
Sở dĩ Yến Thần Thất không nói từ chôn sống là vì sợ sau khi anh ba nhà mình biết được sẽ thấy khó chịu trong lòng, rồi lại làm ra chuyện kích động gì đó.
Hứa Hoa Tây hơi sững sờ: “Cha mẹ ruột sao? Lại còn vứt bỏ em… vậy bây giờ bọn họ đang ép buộc em sao?”
Lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, hai viên cảnh sát đi từ bên ngoài vào.
“Là ai báo cảnh sát?”
Triệu Kim Tuệ giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: “Là tôi báo cảnh sát, Yến Thần Thất đánh con trai tôi bị thương, mặt mũi bầm dập lại còn gãy xương, cánh tay đã bị gãy rồi.”
“Ui da… trời ơi… đau quá đi mất…”
Lục Minh Vĩ gào lên, giơ tay ôm chỗ xương sườn của mình.
Cảnh sát đi tới trước mặt anh ta để xem: “Không phải mặt mũi vẫn lành lặn đây sao? Gãy xương ở đâu? Cái tay nào bị gãy?”
“Chỗ này…”
Lục Minh Vĩ vừa định nói là tay phải nhưng bàn tay đang ôm xương sườn của anh ta không phải chính là tay phải hay sao?
Vậy mà lại không cảm thấy đau một tí nào hết.
Lẽ nào anh ta nhớ lầm chăng?
Hơn nữa, xương sườn cũng không đau.
Anh ta hoảng loạn đáp: “Là… là tay trái…”
“Vậy chụp X-quang ở bệnh viện trước xem sao đã.”
“Không, không cần!”
Triệu Kim Tuệ hét lên: “Đương nhiên phải chụp X-quang rồi, không chụp X-quang làm sao chứng minh được vết thương của con? Đi, mẹ đi với con.”
Bà ta quá muốn gắn tội cho Yến Thần Thất nên vội kéo Lục Minh Vĩ định đi ra ngoài.
Nhưng Lục Minh Vĩ sợ bị phát hiện nên nào dám đi đâu: “Mẹ, mẹ! Con không đi đâu!”
Để thoát khỏi mẹ mình, anh ta vô thức vung cả cánh tay trái.
Nhưng anh ta vừa vung một cái, đồng chí cảnh sát đã nhìn ra được vấn đề.
“Không phải cánh tay này của anh rất bình thường hay sao? Tôi thấy xương sườn cũng không bị sao cả thì phải? Rốt cuộc anh có bị thương không? Nói dối cảnh sát là vi phạm pháp luật đấy nhé!”
“Có! Có mà!” Lục Minh Vĩ cười giả lả, đáp: “Nhưng bây giờ đã khỏi rồi, không làm phiền đồng chí cảnh sát nữa, chúng tôi không báo cảnh sát, thật ngại quá.”
“Vậy được, chúng tôi đi đây.”
Đợi sau khi cảnh sát đi rồi, Triệu Kim Tuệ đánh vào đầu Lục Minh Vĩ một cái, bà ta thấp giọng gầm lên: “Con bị làm sao đấy? Tại sao lại bỏ qua cho Yến Thần Thất như vậy?”