Ở dưới tiểu khu gặp phải Trình Dục đang chạy bộ buổi sáng, Mười Một muốn đuổi theo anh ta nên Lâm Nhiễm cũng bị kéo theo, cùng bọn họ rèn luyện một lát.
Bản thân Lâm Nhiễm không phải người yêu thích vận động, cũng nhờ có hai người họ, mà mỗi tuần cô đều đảm bảo lượng vận động.
Chạy bộ xong, Lâm Nhiễm dắt chó đi cùng Trình Dục đến quán ăn sáng trước khu dân cư mua ít bánh bao hấp và xíu mại, còn có sữa bò và sữa đậu nành.
Lâm Nhiễm hút sữa đậu nành, tay dắt chó, con chó vô tình bị tụt lại phía sau, cô bị dây xích chó trong tay kéo lại một chút.
Cô quay đầu lại, phát hiện Trình Dục cũng dừng lại ở đằng sau, chú chó đang ngồi xổm bên chân hắn, ngửa đầu nhìn hắn.
Mà Trình Dục đứng ở kia vẫn không nhúc nhích, hơi nhíu mày nhìn về phía trước.
Lâm Nhiễm theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, ánh mắt chợt lóe, cả người cũng dừng lại.
Trước cửa tiểu khu, một chiếc taxi dừng lại, thân hình cao lớn của Thẩm Thước đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ như là mới từ trên xe bước xuống, trong ngực ôm một bó hoa hồng tươi đẹp.
Chiếc xe taxi một lần nữa khởi động, phóng đi trong đám mây bụi.
Thẩm Thước cất bước đi vào trong tiểu khu, không chút để ý mà hướng bên này đảo mắt liếc qua một cái, bước chân theo đó cũng chậm rãi dừng lại.
Ba người nhìn nhau.
Chó nhỏ ở giữa lắc lắc đầu bối rối.
Ánh mắt Thẩm Thước đảo qua giữa hai người và con chó, lông mày nhăn lại mà tốc độ mắt thường có thể thấy được, tựa hồ như không muốn tin mà đành phải xác nhận với hai người: “Hai người…sống cùng nhau?”
Anh đã hơn một lần chứng kiến hai người họ ra vào khu dân cư này, mà hôm nay, hai người lại cùng nhau dắt chó đi mua đồ ăn sáng trong trang phục thường ngày, nhìn cực kỳ giống cặp vợ chồng trẻ sống cùng nhau.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận điều này.
Nhưng Lâm Nhiễm lại cho anh một đáp án khẳng định, “Đúng vậy, chúng tôi đã sớm sống cùng nhau.”
“Đã sớm sống cùng nhau?” Thẩm Thước cau mày, lặp lại lời nói của cô, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nghiêng đầu cười một cái.
Lâm Nhiễm cảm thấy không thể hiểu được anh, theo bản năng hỏi, “Anh cười cái gì?”
Thẩm Thước cong môi cười khẽ, dạo bước đi tới gần cô, “Tuần trước thời điểm chúng ta đến Nam thành, không phải nói muốn kết hôn cùng Văn gia nhị công tử sao? Như thế nào bây gờ lại cùng với hắn ‘đã sớm sống cùng nhau’?”
Lâm Nhiễm: “……”
Nói dối, quả nhiên rất dễ dàng bị vạch trần.
Lâm Nhiễm nhất thời nói không nên lời, siết chặt dây xích trong tay, cùng Mười Một bước nhanh vào trong tiểu khu.
Thẩm Thước đương nhiên sẽ không dễ dàng để cô đi, lập tức đuổi theo, duỗi tay muốn giữ chặt cô, “Nhiễm Nhiễm……”
Tuy nhiên, trước khi anh kịp chạm vào Lâm Nhiễm, con chó bên cạnh cô đột nhiên xoay người lại, hướng về phía anh sủa một tiếng, “Gâu!”
Bước chân Thẩm Thước cứng lại, cúi đầu nhìn nó.
Mười Một thấy anh không dám động, đại khái cho rằng chính mình mạnh nên bắt đầu sủa tự tin hơn, càng sủa càng hăng, “Gâu gâu gâu……”
Tức khắc, toàn bộ tiểu khu đều quanh quẩn liên miên không dứt tiếng chó sủa.
Thẩm Thước: “……”
Lâm Nhiễm sợ bị khiếu nại vì quấy nhiễu người khác, sờ sờ đầu Mười Một, “Mười Một ngoan, đừng sủa nữa, chúng ta về nhà.”
Lúc này Mười Một mới ngừng sủa, xoay người bước những bước nhỏ, đi theo Lâm Nhiễm vào trong tiểu khu.
Trình Dục xách theo bữa sáng, khi đi ngang qua anh, quét mắt liếc anh một cái, trong ánh mắt ít nhiều có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.
Thẩm Thước nắm chặt nắm tay, bó hoa hồng trong ngực bị anh siết chặt, giấy gói phát ra tiếng sột soạt, anh cúi đầu nhìn thấy, mới nhớ lại mục đích của mình khi đến đây.
Anh mở rộng chân, sải bước đi theo bọn họ vào bên trong, nhưng đi chưa được mấy bước, đã bị bảo an chặn ở cửa.
Anh đứng ở đó, nhìn hai người một chó biến mất ở chỗ rẽ, môi mỏng mím chặt thành một đường, thất vọng mà đem bó hoa hồng trong tay ném cho nhân viên bảo vệ.
Giữa trưa, Lâm Nhiễm mang theo chó cùng Trình Dục trở về nhà ba mẹ.
Mỗi cuối tuần đều là như vậy, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, cô đều sẽ đưa Trình Dục về nhà bố mẹ cùng ăn cơm. Dù sao ngày thường cô vẫn hay đến chỗ anh ăn ké cơm, đây cũng coi như là phép lịch sự, không đến mức cô phải thiếu hắn quá nhiều ân tình.
Mọi người thường có xu hướng lười biếng khi rảnh rỗi, Lâm Nhiễm ăn cơm trưa xong liền muốn lên phòng ngủ trưa.
Trình Dục nói hắn còn có hẹn với người khác để nói chuyện, liền cầm chìa khóa xe lên rồi lái xe đi.