Đây là nơi làm việc, cô không muốn trở thành đề tài nói chuyện trong phòng trà, chỉ có thể biểu hiện như một người làm bình thường, “tích cực chủ động” mà đưa lãnh đạo về nhà.
“Được thôi.” Lâm Nhiễm lấy di động của mình về, giơ tay ra hiệu, “Thẩm tổng, mời.”
Thẩm Thước cười cười, xoay người vòng qua xe, mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Lâm Nhiễm đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận, đi đến ghế lái.
Hạ Hà, nhân viên thu ngân của bộ phận tài chính, nhìn thấy hai người lên xe, đẩy đẩy cánh tay Triệu Phương Chu.
Triệu Phương Chu quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, thở dài, dẫn cô ta sang một chiếc xe khác.
Lâm Nhiễm thắt dây an toàn, khởi động máy, rồi lùi xe ra khỏi bãi đỗ.
Thẩm Thước thấy cô quen với việc lái xe, cười nói: “Kỹ thuật lái xe không tồi.”
Lâm Nhiễm thi lấy bằng lái xe khi còn học đại học, lúc ấy cô gặp phải một huấn luyện viên rất nóng tính, không đủ kiên nhẫn để dạy còn động tí là chửi người, Lâm Nhiễm chịu không nổi cái tính khí này, sau khi luyện xe xong, Thẩm Thước qua đón cô, thấy cô hốc mắt đỏ bừng nói không học nữa.
Thẩm Thước khi đó tựa vào chiếc xe máy kiêu ngạo của mình, đem cô kéo qua, hỏi cô có chuyện gì.
Nước mắt Lâm Nhiễm lạch cạch rơi xuống, đem ủy khuất mình phải chịu nói hết với anh.
Sau này là Thẩm Thước cầm tay dạy cô từng chút một, có lẽ vì cô tiến bộ nhanh chóng, nên thái độ của huấn luyện viên kia đối với cô cũng tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ, Thẩm Thước khen kỹ thuật lái xe của cô tốt, theo lý mà nói, Lâm Nhiễm hẳn là nên khách khí mà đáp anh một câu “Ít nhiều nhờ Thẩm tổng lúc trước dạy dỗ”, nhưng chuyện quá khứ, cô không muốn nhắc lại, trầm mặc mà lái xe đi.
Màn đêm buông xuống thành phố, khi xe đi ra gara ngầm, liền thấy đèn rực rỡ bật lên.
Lâm Nhiễm nắm tay lái, chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước, Thẩm Thước tựa mặt vào cửa kính xe, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cô.
“Không cần phải làm ra vẻ mặt đau khổ như vậy, anh sẽ không đi xe của em mà không có gì đâu.” Anh cười nói, “Bữa tối muốn ăn cái gì? Anh mời em, coi như là cảm ơn, em xem thế nào?”
“Không tốt lắm.” Lâm Nhiễm mặt vô biểu tình nói.
“Làm việc cả ngày, em không đói bụng à?”
“Đói.” Lâm Nhiễm quay tay lái, “Nhưng tôi không thiếu cơm ăn.”
Thẩm Thước câu môi cười một cái, ngón tay thon dài gõ nhẹ đầu gối, “Tuy nói không thiếu cơm ăn, nhưng ăn một mình dù sao cũng có chút cô đơn.”
Lâm Nhiễm cười khẽ, bớt thời giờ liếc nhìn anh một cái, “Sao anh chắc chắn chỉ có một mình tôi?”
Nghe vậy, Thẩm Thước cau mày nói, “Em có hẹn trước?”
Anh cười lạnh một tiếng, “Em đang hẹn hò với ai?”
Lâm Nhiễm không trả lời, chuyên tâm lái xe, nếp nhăn giữa mày Thẩm Thước càng sâu, “Nhị thiếu gia Văn gia kia?”
“Hắn tới Đông Lâm?”
Anh liên tiếp hỏi rất nhiều vấn đề, Lâm Nhiễm nghe đến có chút phiền, muốn bịt miệng anh lại, miễn cưỡng đáp một câu: “Cái này hình như không liên quan gì đến Thẩm tổng?”
“Sao lại không liên quan?”
“Đây là việc riêng của tôi.”
“Nhất định phải cùng anh phân rõ ràng như vậy sao?”
Đèn đỏ phía trước sáng lên, Lâm Nhiễm đúng lúc đạp phanh lại, “Vẫn là nên phân rõ ràng.”
Hơn mười phút sau, khách sạn Tử Kim.
Lâm Nhiễm dừng xe ở cửa, tựa như cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ công tác, mặt vô biểu tình nói:
“Tới rồi.”
Mà lúc này, trong xe vang lên tiếng ong ong.
Hai người đồng thời nghe được, Lâm Nhiễm kéo túi xách, từ bên trong lấy di động ra.
Khóe mắt Thẩm Thước trong lúc vô tình lướt qua tên người gọi trên màn hình, dừng động tác cởi dây an toàn.
“Trình Dục?”
Anh nhìn chằm chằm cái tên kia, hơi hơi khép mi.
“Người hẹn hò với em là Trình Dục?”
Lâm Nhiễm cảm thấy anh quản có chút nhiều, quay đầu hỏi anh, “có liên quan gì tới anh?”
“Không liên quan?” Thẩm Thước cười nhạo một tiếng, như là gặp phải chuyện hoang đường, “Hắn đã từng là anh em tốt nhất của tôi, em lại là bạn gái của tôi, em nói xem có liên quan tới anh không?”
Anh nói lời này, hiển nhiên là có chút hiểu lầm cái gì.
Nhưng Lâm Nhiễm cũng không định giải thích.
Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, miễn cho anh về sau không tiếp tục làm phiền cô nữa.
Hơn nữa, cô còn phải nhắc lại cho anh một lần nữa —— “Thẩm Thước, anh cũng biết, là đã từng.”
Lời này, làm cằm Thẩm Thước rõ ràng cử động.
Anh nghiến răng, nhưng Lâm Nhiễm vẫn như cũ lạnh nhạt nói với anh: “Hiện tại chúng tôi không có liên quan gì đến anh.”
“Chúng tôi?”
Thẩm Thước nhíu mày, lặp lại hai chữ của cô.
Lâm Nhiễm đâm lao phải theo lao, “Phải, chúng tôi.”
Thẩm Thước lại cười lạnh một tiếng, cuối cùng mất bình tĩnh, tháo dây an toàn rồi đẩy cửa đi xuống.
Cửa xe bị đóng sầm một cái thật mạnh, toàn bộ xe đều có chút chấn động.
Lâm Nhiễm nhắm mắt lại, ổn định tinh thần, kết nối điện thoại với Bluetooth của ô tô.
Cuộc gọi của Trình Dục đã bị cúp nên cô gọi lại, trong khi chờ cuộc gọi kết nối, cô đặt điện thoại xuống khởi động xe.
“Nhiễm Nhiễm.” Giọng nói ôn hòa của Trình Dục từ dàn loa trong xe truyền ra.
Lâm Nhiễm xoay tay lái, cho xe thay đổi phương hướng, “Cậu tìm tớ có chuyện gì?”
“Bây giờ cậu đang ở chỗ nào?”
“Nửa đường.”
“Lúc về tớ mới nhớ trong nhà hết nước tương rồi, lát nữa cậu đi qua cửa hàng thì vào mua một lọ nhé.”
“Được.” Lâm Nhiễm thuận lợi quay đầu xe, nhấn ga rồi phóng nhanh đi.