Lưu Đại Hữu thật sự bận rộn nhiều việc, không nhiều lời với Tiêu Minh Nguyệt nữa chạy vội rời đi, Tiêu Minh Nguyệt cũng nhanh chóng về nhà.
Khi đến nhà thì thấy cha mẹ và ba anh trai đã tỉnh, mỗi người đều đang bận việc của mình.
Nhìn thấy Tiêu Minh Nguyệt đi từ ngoài về, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ còn cho rằng cô đang ở trong phòng ngủ cơ.
Anh hai Tiêu Minh Dương không nhịn được tò mò hỏi: “Em út của anh đi đâu vậy?”
“Em đi ra ngoài một chuyến.” Tiêu Minh Nguyệt thuận miệng đáp lại một câu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em vừa gặp bí thư chi bộ của thôn, ông ta mới nhận được điện thoại của đồn công an, Trương Lai Phúc đã chết.”
Những lời này khiến mọi người đều kinh hãi, anh cả kịp phản ứng trước tiên, anh ta hỏi:
“Chết khi nào thế?”
Tiêu Minh Nguyệt: “Nói là hơn 10 giờ, sợ tội tự sát.”
Cả nhà lại im lặng một lát, một lúc lâu sau Trương Huệ Lan nói: “Người là anh ta gϊếŧ, cái chết của anh ta không liên quan tới chúng ta, người Trương gia có oán trách cũng không thể trách chúng ta được.”
“Ừm, đúng là như vậy.” Tiêu Kiến Chương nói: “Nhưng mà sau này gặp người Trương gia thì phải cẩn thận một chút.”
Tiêu Minh Dương xắn ống tay áo: “Con không sợ bọn họ đâu, nếu bọn họ dám tìm chúng ta gây phiền phức, con đánh bọn họ.”
Trương Huệ Lan trừng anh ta một cái: “Đừng động một tí là muốn đánh nhau.”
Tiêu Minh Dương cười ha ha, tất cả mọi người không nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng có lẽ cũng chỉ có mình Tiêu Minh Dương không chịu để tâm, không để chuyện này trong lòng, những người khác trong lòng dù ít dù nhiều đều có chút lo lắng.
Tiêu Minh Viễn liếc mắt nhìn Tiêu Minh Nguyệt một cái, cô hiểu ý, viện cớ đi theo anh ta cùng vào phòng, sau khi ngồi xuống Tiêu Minh Viễn hỏi:
“Em gái em nói cho anh biết, sao em đột nhiên có loại năng lực này?”
Đối với vấn đề này, Tiêu Minh Nguyệt đã bịa ra chuyện xưa.
Chỉ thấy cô mấp máy môi, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh cả, những lời em nói anh sẽ tin sao?”
Tiêu Minh Viễn gật đầu: “Em nói đi.”
Tiêu Minh Nguyệt:
“Thực ra chuyện này nếu là người khác nói cho em biết, em cũng không tin. Nhưng mọi chuyện thật sự xảy ra trên người em. Ngày hôm qua khi chúng ta từ trên thị trấn trở về nhà, chuyện em bị vấp ngã ở cửa anh có biết đúng không.”
Tiêu Minh Viễn: “Anh tận mắt thấy em ngã sấp xuống.”
Tiêu Minh Nguyệt gật đầu:
“Sau khi em ngã sấp xuống, không biết sao lại thế này, có một đống thứ lập tức tiến vào trong đầu em. Anh bảo em về phòng nghỉ ngơi, sau khi em nằm xuống thứ kia bắt đầu truyền tin tức vào đầu em, sau này em biết đó là một bộ công pháp tu luyện.”
Tiêu Minh Viễn: “…”
Tiêu Minh Nguyệt cũng không biết anh ta có tin hay không, vẫn nói tiếp:
“Tiếp nhận phần công pháp kia xong em bắt đầu tai thính mắt tinh, cho nên lúc ấy em biết có người đang nghe lén. Em còn không tự giác được sử dụng năng lực bấm đốt ngón tay, dựa theo nội dung trong công pháp nói, em thuộc loại tư chất đặc biệt tốt.”
Tiêu Minh Viễn: “…”
Hiện giờ cả người anh đều mơ hồ, loại chuyện này anh ta là mới nghe lần đầu.
Nhưng anh ta tin tưởng lời Tiêu Minh Nguyệt nói, không vì chuyện gì khác, chỉ vì cô là em gái mình.