Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc

Chương 20: Cô nói xem tôi có thể khiến cô hồn phi phách tán hay không?

Tiêu Minh Nguyệt gật đầu: “Con đi cùng cha, con có thể săn thú, không tin cha hỏi anh cả đi ạ.”

Tiêu Kiến Chương cười ha ha: “Tin, sao cha không tin được, con gái cha rất lợi hại mà.”

Tiêu Minh Nguyệt: “…”

Được rồi, vẫn là không tin.

Tiêu Kiến Chương đứng dậy đi gϊếŧ thỏ, Tiêu Minh Dương và Tiêu Minh Thanh gϊếŧ gà, Tiêu Minh Viễn đi gánh nước, Tiêu Minh Nguyệt vào phòng bếp nấu nước với Trương Huệ Lan, người một nhà bận rộn làm việc, trên mặt mỗi người đều kèm theo tươi cười sống sót sau tai nạn.

Cơm giữa trưa có gà rừng hầm nấm, cà chua trứng, dưa chuột muối, còn có cà hấp, bữa cơm này còn phong phú hơn ăn tết.

Tiêu Kiến Chương nhìn một bàn đồ ăn, nói: “Đồ ăn ngon như vậy, sao lại có thể không có rượu.”

Nói xong ông ấy đi xuống hầm, chỉ một lát sau xách một vò rượu nhỏ ra ngoài.

Tiêu Minh Dương thấy thế nhào tới, nhận lấy vò rượu trong tay ông ấy nói: “Cha, không nghĩ tới cha còn giấu đồ tốt như thế.”

Tiêu Kiến Chương cười hì hì đi trở về, Trương Huệ Lan nói: “Cha con từng làm việc ở xưởng rượu.”

Chuyện này mấy anh em cũng không biết, đều vẻ mặt nghi ngờ chờ đoạn sau của bà ấy.

Lúc này Tiêu Kiến Chương đi tới nói: “Xưởng rượu ở thị trấn chúng ta ban đầu thuộc về gia đình họ Lưu giàu có, trước giải phóng ông nội các con vẫn luôn là người ở nhà ông ta, khi cha 13 tuổi cũng bắt đầu làm việc ở nhà ông ta.

Sau này giải phóng, vào năm 56 quốc gia để mua bán kinh doanh riêng chuyển thành nhà nước, cha và ông nội các con trở về trồng trọt. Lúc rời đi, ông chủ Liễu nói ông nội các con ở nhà ông ta làm việc nhiều năm như vậy, cứ để ông nội rời đi như thế trong lòng áy náy, sẽ tặng ông nội các con hai xe rượu.

Khi đó xưởng rượu sắp thành của nhà nước, không tiện ngang nhiên kéo rượu về nhà. Cha và ông nội các con nửa đêm lén kéo về nhà, còn xây động mới bên cạnh hầm, giấu đống rượu này vào.”

Tiêu Minh Nguyệt tính thời gian, sau đó nói: “Rượu này đã được hơn hai mươi năm rồi?”

“Ồ, như vậy sẽ có giá trị bao nhiêu tiền!” Tiêu Minh Dương không nhịn được nói, anh ta vội vàng mở nắp vò rượu ra, mùi rượu thơm nhẹ lập tức bay ra.

“Không thể nói những lời này ra ngoài.” Trương Huệ Lan trừng Tiêu Minh Dương một cái.

Tiêu Minh Dương lập tức cười ha ha nói: “Con đâu ngốc như vậy? Chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.”

Tiêu Minh Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Nhất định phải giấu thật kỹ, không thể để người ta biết.”

Nói không chừng đống rượu này, sẽ là nguồn vốn khởi đầu cho doanh nghiệp tương lai của bọn họ.

Có rượu có thịt, người một nhà ăn bữa cơm còn ngon hơn khi ăn tết, sau đó mỗi người trở về phòng nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay bọn họ đều không nghỉ ngơi cẩn thận, gần như mỗi người đều mệt mỏi không chịu nổi.

Là con gái duy nhất trong mấy anh em, Tiêu Minh Nguyệt có phòng riêng của mình.

Sau khi cô trở về phòng cũng không nghỉ ngơi, mà tìm một bộ đồ mình không thường mặc, lặng lẽ ra cửa, đi thẳng tới hồ nước ở phía đông đầu thôn.