“Chỉ bị va trúng đầu gối thôi ạ, không sao đâu.” Tiêu Minh Nguyệt xắn ống quần lên, chỉ thấy trên đầu gối trắng nõn có vết xanh tím: “Mẹ xem, thực sự không sao.”
Trương Huệ Lan ừm một tiếng, mới dặn dò Tiêu Minh Dương: “Lão nhị, con đi lấy nước cho em gái rửa vết thương đi.”
Tiêu Minh Dương đáp một tiếng rồi ra ngoài, Trương Huệ Lan lại nói với Tiêu Minh Viễn:
“Lão đại con dẫn lão tam đi hỏi xem, có thể cho chúng ta thêm hai cái chăn không.”
Tiêu Minh Viễn cũng đáp một tiếng, dẫn theo Tiêu Minh Thanh rời đi, Tiêu Minh Nguyệt nửa dựa vào người Trương Huệ Lan nói chuyện.
Trương Huệ Lan thấy cô dán sát mình như vậy, tưởng trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy con gái út sợ hãi, nên nhẹ nhàng vỗ về cô nói:
“Đợi cha con ra ngoài thì không còn chuyện gì nữa. Bé út, đừng sợ!”
Đôi mắt của Tiêu Minh Nguyệt lại hơi ướŧ áŧ, ở dưới cái nhìn của Trương Huệ Lan, bà ấy chỉ là cả ngày không thấy con gái, nhưng ở trong mắt Tiêu Minh Nguyệt, đã là hai trăm năm không nhìn thấy bà ấy.
Mấy năm ở dị thế, cô chưa từng quên người nhà ở đây, đây cũng là nguyên nhân cô bị tâm ma quấn lấy.
“Mẹ, con không sợ, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Giọng nói của Tiêu Minh Nguyệt kiên định nói, một đời này cô sẽ khiến cả nhà đều bình an.
Trương Huệ Lan cười nói: “Ừm, sẽ càng ngày càng tốt.”
Lúc này Tiêu Minh Dương mang theo nước ấm đi vào, anh ta đi tới trước mặt Tiêu Minh Nguyệt lấy một que kem ra như hiến vật quý:
“Bé út em mau ăn đi.”
“Anh lấy đâu ra vậy?” Tiêu Minh Nguyệt nhận lấy que kem kinh ngạc hỏi.
Tiêu Minh Dương cười ha ha: “Nhà nhân viên phục vụ của khách sạn có người làm ở xưởng kem, cô ấy lén bán.”
Tiêu Minh Nguyệt giơ ngón cái với anh ta, Tiêu Minh Dương cười ha ha.
Tiêu Minh Nguyệt đưa kem tới bên môi Trương Huệ Lan: “Mẹ, mẹ ăn đi.”
Trương Huệ Lan vốn định nói bà ấy không thích ăn, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết chân thành của con gái út, bà ấy há miệng cắn một miếng.
Tiêu Minh Nguyệt lại đưa kem tới bên môi Tiêu Minh Dương, anh ta cười ha ha cũng cắn một miếng.
Lúc này Tiêu Minh Viễn và Tiêu Minh Thanh ôm chăn trở về, Tiêu Minh Nguyệt cũng để hai người ăn rồi mới ăn.
Vào ban đêm giữa hè, một nhà năm người ăn một que kem mát lạnh, trong lòng vô cùng ấm áp.
Cho dù xảy ra nhiều chuyện, chỉ cần cả nhà bọn họ ở bên cạnh nhau sẽ không sợ nữa.
Nói không chừng ngày mai cả nhà sáu người bọn họ đều sẽ đoàn viên.
Ba anh em nằm trên đất ngủ, hai mẹ con nằm trên giường, cả nhà mang theo chờ mong tiến vào giấc ngủ.
…
Đinh đinh đinh…
Đêm khuya trong một đại trạch, chuông điện thoại vang lên, một người đi qua nghe máy:
“Mọi chuyện thế nào?”
“Bị lộ, ngày mai Tiêu Kiến Chương có thể rời khỏi đồn công an.”
“Phế vật, nhanh dọn sạch cái đuôi đi, nếu để lộ ra dấu vết gì, cẩn thận mạng của cậu.”
“Dạ.”