Sau khi nói xong trên người anh ta tràn ngập tàn ác, dáng vẻ như muốn đi tìm Trương Lai Phúc liều mạng.
Lúc này anh ba Tiêu Minh Thanh đi tới: “Anh hai anh bình tĩnh một chút, nơi này không phải chỗ nói chuyện.”
Cho dù muốn trả thù Trương Lai Phúc hay là người nhà của ông ta, cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài ở đây, nơi này là cửa đồn công an đấy.
“Mẹ, chúng ta đến khách sạn đi, nơi này không phải chỗ nói chuyện.” Anh cả Tiêu Minh Viễn cũng đi tới.
Trương Huệ Lan nhìn cửa đồn công an, mới ừm một tiếng.
Sở dĩ lúc trước bọn họ ngồi xổm ở cửa đồn công an, một là cảm thấy canh giữ ở đây, có tin tức gì có thể lập tức biết được.
Hai là tiết kiệm tiền, muốn cứu người cần rất nhiều tiền, có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm một chút đi.
Đến bây giờ sắp biết rõ chân tướng, cuối cùng bọn họ cũng có thể thả lỏng.
Người một nhà cùng đi về phía khách sạn, dọc đường đi Tiêu Minh Nguyệt nắm chặt lấy cánh tay của mẹ, còn thỉnh thoảng nhìn ba anh trai, trong lòng ấm áp còn thỏa mãn.
Sau khi cha ra ngoài, cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ rồi.
Thật tốt, thật sự quá tốt!
Kiếp này cô phải khiến cả nhà bọn họ vĩnh viễn đoàn viên như vậy, nếu như có người muốn phá hủy, vậy thì…
Khiến người đó bị hủy diệt đi.
Chỉ một lát sau đã đến khách sạn, Tiêu Minh Viễn lấy thư giới thiệu bí thư chi bộ trong thôn đưa cho ra, nhanh chóng làm xong thủ tục.
Cả nhà bọn họ thuê một gian phòng, không chỉ vì tiết kiệm, cũng vì cả nhà ở cùng một chỗ càng an toàn hơn.
Vừa vào nhà Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn đã nói rõ mọi chuyện cho mọi người, nhưng mà hai người đều hiểu ngầm lược bớt đi chỗ khác thường của Tiêu Minh Nguyệt.
Chuyện này vẫn nên để người trong nhà từ từ mới biết thì hơn.
Sau khi Trương Huệ Lan nghe xong mọi chuyện, chảy nước mắt nói:
“Sao tên đáng chém ngàn đao Trương Lai Phúc kia xấu xa như vậy, rõ ràng là anh ta gϊếŧ người, lại muốn đổ oan cho cha các con. Mẹ biết cha các con không gϊếŧ người mà, mẹ biết mà…”
Làm vợ chồng hai mươi năm, Trương Huệ Lan vô cùng tin tưởng Tiêu Kiến Chương, cho dù nhiều người nói Tiêu Kiến Chương cưỡиɠ ɠiαи gϊếŧ người, cho dù Tiêu Kiến Chương bị công an bắt đi, bà ấy đều tin tưởng vững chắc Tiêu Kiến Chương không gϊếŧ người.
Cho nên bà ấy dẫn theo mấy đứa con đi cứu người, cho dù không biết cứu thế nào, chỉ ngồi xổm ở đồn công an, cũng có thể làm dịu đi nôn nóng bất an trong lòng.
Trương Huệ Lan lệ rơi đầy mặt, Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được nghĩ tới kiếp trước, nước mắt cũng chảy ra.
Nhưng mà cô vẫn khuyên Trương Huệ Lan: “Mẹ, cha sắp ra ngoài, mẹ đừng khóc, nếu không thì cha thấy được sẽ đau lòng!”
“Con bé này.” Trương Huệ Lan vỗ nhẹ đầu Tiêu Minh Nguyệt một lát, lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô hỏi: “Con gái út bị ngã có sao không? Va trúng chỗ nào rồi?”