Sau khi chết cô xuyên không đến đại lục xanh, nơi đó văn minh huyền học vô cùng hưng thịnh.
Rất may mắn là tư chất của cô cao, được sư tôn dẫn về tông môn tu luyện.
Hơn hai trăm năm đó, cô từ đạo đồ đến đạo nhân lại đến chân nhân, đạo quân, thiên sư, cách thiên tôn chỉ có một bước xa.
Tu luyện tới thiên tôn viên mãn, cô có thể phi thăng.
Chẳng qua khi độ kiếp tâm ma quấn thân, thể xác và linh hồn đều biến mất.
Không nghĩ tới chính là cô sẽ trọng sinh về đời trước, còn trọng sinh vào thời khắc mấu chốt.
Ngày hôm qua cha bị bắt, cả nhà bọn họ đều cùng vào thị trấn tìm cách cứu cha.
Nhưng dựa vào mối quan hệ cứu người đều cần dùng tới tiền, hôm qua bọn họ sốt ruột vội vàng tới thị trấn, nên không mang theo nhiều tiền lắm.
Sáng sớm hôm nay mẹ bảo hai anh em bọn họ về nhà lấy tiền, nhưng khi đến cửa nhà cô bất ngờ bị vấp ngã, anh cả lo lắng cho cơ thể cô, bảo cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.
Không nghĩ tới vừa ngủ một lát thì trọng sinh…
Sau khi tỉnh dậy thì nghe Vương Thúy Hoa tỏ tình với anh cả…
Bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang và tiếng xe đạp lộc cộc, đan xen vào trong ánh trăng.
Tiêu Minh Nguyệt ngồi ở ghế sau, cảm nhận được gió hơi lạnh, nhớ lại chuyện kiếp trước kiếp này.
“Em gái, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, rất nhiều chuyện quá trùng hợp.”
Lời nói của Tiêu Minh Viễn cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Minh Nguyệt, cô ừm một tiếng nói:
“Em cũng cảm thấy chuyện này có quá nhiều điểm kỳ quặc, chẳng qua cần đợi cha ra ngài, chúng ta tìm hiểu rõ mọi chuyện đã.”
Cho dù không bắt được bàn tay to kia, nắm lấy cái đuôi cũng được.
“Ừm, cần phải biết rõ ràng.” Tiêu Minh Viễn cũng cảm nhận được nguy hiểm, chuyện này thật sự là nhằm vào cha, như vậy sẽ là ai đây?
Sao người nọ lại muốn hại cha?
Trong lòng hai anh em đều tràn ngập băn khoăn, nhưng mà cha rất nhanh sẽ ra khỏi đồn công an, trong lòng hai người đều có vui sướиɠ không nói nên lời.
Hai chân Tiêu Minh Viễn dùng lực tăng tốc, rất nhanh đã tới cửa đồn công an.
Thấy được mẹ và hai anh trai ở phía xa, bọn họ đều đang ngồi xổm ở cửa cục công an, giống như mấy người ăn xin không nhà để về, Tiêu Minh Nguyệt nhìn thấy đôi mắt đều nóng lên.
Cô nhảy xuống xe lao tới, mẹ và anh hai anh ba đều đứng dậy, trên mặt ba người đều là mệt mỏi và lo âu.
“Mẹ, cha không phải hung thủ gϊếŧ người.” Tiêu Minh Nguyệt nắm lấy tay mẹ Trương Huệ Lan: “Hung thủ gϊếŧ người chân chính là Trương Lai Phúc, ông ta đã bị tóm.”
“Thật sao?”
Ba người vừa vui sướиɠ vừa kinh hãi, anh hai Tiêu Minh Dương còn nắm chặt cánh tay Tiêu Minh Nguyệt hỏi:
“Em gái chuyện em nói là sao vậy? Có phải Trương Lai Phúc cố ý vu oan cho cha hay không? Ông ta muốn cha gánh tội thay ư.”