Xuyên Nhanh: Cô Vợ Nhỏ Vừa Mềm Vừa Ngọt Của Lão Đại Cố Chấp

Chương 20: Sự phản công mạnh mẽ của em trai ảnh hậu (18)

Lúc Quân Lạc đi ra, phát hiện mọi người đã đến đông đủ.

Môi trường vốn ồn ào, khoảnh khắc thiếu niên xuất hiện trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Một lát sau là đủ loại tiếng hít thở.

Thiếu niên có dáng người thon dài, lớp sa đỏ nhẹ nhàng bao bọc lấy thân thể trắng nõn như ngọc của cậu, màu đỏ rực rỡ như lửa khiến cậu có chút không chân thật.

Đôi mắt dài hẹp long lanh sóng nước, đuôi mắt đỏ ửng khiến người ta chỉ muốn bắt nạt cậu.

Mái tóc đen mềm mại, đôi tai hồ ly lông xù ẩn giấu bên trong, trắng hồng xen lẫn, ma mị và ngây thơ hòa quyện, quả thực không thể rời mắt.

Thiếu niên không đi giày, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo có chút không biết đặt đâu.

Điều này khiến một số người cuồng chân đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào chân thiếu niên, nuốt nước miếng.

Thật muốn cất giấu nó đi…

Cố Lưu Xuyên mặc trang phục cổ trang, tuấn tú lại cấm dục, anh ta nhìn thiếu niên quá đỗi tinh xảo này, ánh mắt tối sầm lại.

Đây chính là đối thủ của anh ta, người đóng vai nam hai của bộ phim này?

Thiết lập nhân vật của Cố Lưu Xuyên tuy là cấm dục, nhưng không ai biết, anh ta là một người cuồng chân ngầm.

Anh ta vừa thấy đã yêu đôi chân của thiếu niên.

Hạ An Nhiễm không thể tin nổi nhìn thiếu niên này, không sai được, đây chính là em trai cô ta…

Tay cô ta nắm chặt, run lên không ngừng, đầu ngón tay cắm vào da thịt cũng không hề hay biết.

Sao có thể như vậy, sao thân thể yếu ớt của cậu lại không bị chết cóng, nơi xa xôi không người ở, không xe cộ như vậy, cậu đã trở về bằng cách nào?

Hạ An Nhiễm lo lắng đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cô ta sợ thiếu niên đột nhiên nhận ra cô ta, chất vấn cô ta tại sao lại hại cậu.

Sự nghiệp của cô ta vừa mới đi vào quỹ đạo, tuyệt đối không thể có scandal.

Quân Lạc lười để ý đến Hạ An Nhiễm, thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta một cái.

Cậu đại khái đoán được suy nghĩ của người phụ nữ này, không gì khác ngoài việc ngạc nhiên vì cậu chưa chết, đang tìm một lời giải thích hợp lý cho hành vi của mình.

Đường Đại Lực hoàn hồn, ông vỗ tay, nói vào loa: “Mọi người chuẩn bị xem lại lời thoại, mô phỏng lại cảm xúc của mình, cố gắng quay một lần là được.”

Phân cảnh của nam hai ở phía sau, Quân Lạc cũng không vội, ngồi trên ghế nghỉ ngơi chơi điện thoại.

Đường Đại Lực đi tới, mang theo vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép: “Cậu này cậu này, là người mới, sao không xem các tiền bối diễn xuất nhân vật như thế nào…”

Dừng một chút, Đường Đại Lực hơi xấu hổ nhìn vào mắt Quân Lạc.

Ông quên mất, người trước mắt này có thiên phú dị bẩm, thật sự không cần học hỏi kinh nghiệm diễn xuất của người khác.

“Khụ khụ, ừm, Tiểu Quân à, cậu cứ chơi từ từ, đến phân cảnh của cậu, tôi sẽ gọi.”

Quân Lạc hơi ngơ ngác nhìn phó đạo diễn Đường đến rồi đi vội vàng.

Cậu cũng không chơi điện thoại nữa, dù sao cũng chán, thôi thì xem nam nữ chính đấu diễn xuất vậy.

Nam chính tên Địch Thanh Cửu, là đại đệ tử của đệ nhất tông môn chính đạo, nghe lệnh của sư tôn xuống núi trừ yêu.

Đánh nhau với đại yêu, không may bị trọng thương rơi xuống vực.

Đúng lúc Kiều Hề ra ngoài hái thuốc, phát hiện Địch Thanh Cửu bị trọng thương.

Kiều Hề đưa Địch Thanh Cửu về nhà tranh của mình, cẩn thận bôi thuốc cho hắn.

Địch Thanh Cửu từ từ mở mắt, đập vào mắt là một nữ tử thanh tú tuổi đôi mươi.

Nàng đang cẩn thận lau vết thương ở eo cho hắn.

Tâm cảnh nhiều năm của Địch Thanh Cửu lần đầu tiên bị một nữ tử phá vỡ, hắn ngây người nhìn người con gái dịu dàng trước mắt, nhất thời si mê.

Kiều Hề lau xong vết thương thì đứng dậy, đột nhiên phát hiện hắn đã tỉnh, lùi người về sau, suýt chút nữa thì ngã.

May mà Địch Thanh Cửu kéo nàng lại, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên Kiều Hề ngã thẳng vào lòng hắn.

Vết thương của Địch Thanh Cửu bị va chạm, sắc mặt hơi tái đi, nhìn vào mắt nữ tử trong lòng.

Hai má nữ tử ửng hồng, vẻ mặt e thẹn.

Hình ảnh đẹp đẽ như thể dừng lại.

“Cắt!”

“Tốt, rất tốt, chính là cảm giác này, chuẩn bị cảnh tiếp theo!”

Hai người vừa dính lấy nhau đã nhanh chóng tách ra.

Cố Lưu Xuyên thản nhiên chỉnh lại quần áo, cảm xúc trong phim căn bản không ảnh hưởng đến anh ta.

Phụ nữ? Anh ta không cần.

Tim Giang Niệm đập hơi nhanh, cô ấy thật sự thích người đàn ông tràn đầy nam tính này.

Chỉ tiếc, dù cô ấy có bày tỏ như thế nào, Cố Lưu Xuyên vẫn không hề lay động.

Quân Lạc đứng dậy, cảnh tiếp theo là phân cảnh của cậu và nữ hai.

Chị gái tốt của tôi, đã chuẩn bị diễn với tôi chưa?

Thấy Quân Lạc đứng dậy, khiến Hạ An Nhiễm vẫn luôn chú ý đến cậu hoảng hồn.

Đến cả lời thoại đã chuẩn bị sẵn cũng quên mất, cô ta run rẩy lấy kịch bản ra, vội vàng lật lại một lượt.

Cố gắng hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại.

Hạ An Nhiễm điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt, nhưng sắc mặt vẫn còn hơi cứng ngắc.

Cô ta quyết định chủ động tấn công.

“Em trai, sao em lại bỏ đi mấy ngày không về, chị lo muốn chết.” Trong mắt cô ta toàn là sự lo lắng, nếu là người không biết, e rằng thật sự sẽ nghĩ cô ta là một người chị tốt.

Giọng nói tức giận của Bạch Y vang lên trong đầu Quân Lạc: “Lạc Lạc, sao cô ta lại ghê tởm như vậy, rõ ràng là cô ta vứt anh ở bên ngoài, bây giờ lại nói anh tự bỏ đi!”

“Tức chết mất, nữ chính gì vậy, nhân phẩm như vậy mà cũng có thể là người được vận may lựa chọn…”

Vẻ mặt Quân Lạc không đổi: “Tiền bối nhận nhầm người rồi, tôi không phải em trai chị.”

Hạ An Nhiễm trợn tròn mắt, nhận nhầm người? Sao có thể?

Chẳng lẽ… cậu mất trí nhớ rồi?