Để xác định Quân Lạc có thật sự mất trí nhớ hay không, Hạ An Nhiễm liên tiếp hỏi vài câu.
Thấy thiếu niên vẫn luôn mang vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng cũng tin.
Tảng đá lớn trong lòng cô ta nhanh chóng rơi xuống, không nhớ rõ là tốt rồi, không nhớ rõ là tốt rồi.
Đến lúc quay phim, thiếu niên xảy ra chút tai nạn gì đó…
Hạ An Nhiễm ghen tị nhìn khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, suy nghĩ trong lòng càng thêm độc ác.
“Là thế này, tôi có một cậu em trai ham chơi, ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, sau đó, thấy cậu với em trai tôi tuổi tác tương đương, đều rất đẹp trai, nên nhất thời hồ đồ, quá nhớ nhung nên coi cậu là nó.”
Khuôn mặt thanh thuần của Hạ An Nhiễm mang theo nụ cười áy náy, nói y như thật.
Quân Lạc gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
“Đóa bạch liên hoa này chỉ giỏi dùng vẻ ngoài lừa người khác, hừ hừ, thật không biết xấu hổ!” Bạch Y nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lạc Lạc nhất định đừng để bị cô ta lừa!”
“Được.”
Chỉ lừa cô thôi được không, Quân Lạc thầm nghĩ.
Phân cảnh gặp gỡ của nam nữ hai, nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ.
Trọng điểm vẫn phải xem biểu đạt cảm xúc.
Nữ hai Trúc Thiển là sư muội của nam chính Địch Thanh Cửu, Trúc Thiển từ nhỏ đã yêu mến vị đại sư huynh luôn quan tâm đến mình.
Thế là tình cảm nảy sinh.
Tình hình thay đổi quá nhanh.
Nhưng khi Địch Thanh Cửu trở về sau khi xuống núi trừ yêu, mọi thứ đã thay đổi, hắn mang về một nữ tử xinh đẹp, hai người trở thành đạo lữ.
Trúc Thiển không thể chấp nhận sự thật này, cũng lén lút xuống núi, nàng ta muốn rời khỏi nơi đau lòng này.
Nam hai Thu, vẫn luôn tìm kiếm người chuyển thế của ân nhân cứu mạng, cũng chính là nữ chính Kiều Hề.
Vừa hay gặp Trúc Thiển bị bọn cướp tống tiền, trên người nàng ta có mùi hương của ân nhân cứu mạng y.
Thế là Thu cứu Trúc Thiển.
Trúc Thiển từ nhỏ đến lớn, người tiếp xúc nhiều nhất chính là sư phụ và đại sư huynh, làm sao từng gặp qua người đẹp như vậy.
Lẽ ra nàng ta phải nhìn Thu với ánh mắt biết ơn, nhưng lúc này, nàng ta trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
“Cắt cắt cắt!”
“Hạ An Nhiễm, cô làm sao vậy, Thu cứu Trúc Thiển, trong mắt Trúc Thiển phải là sự biết ơn, sao cô lại diễn ra vẻ mặt như gặp ma thế.”
Sắc mặt Hạ An Nhiễm tái nhợt nhìn đạo diễn, vừa rồi khi cô ta nhìn vào đôi mắt đen láy của thiếu niên, một cảm giác chóng mặt và sợ hãi không tên dâng lên.
Rõ ràng là ban ngày, sao cô ta lại thấy lạnh như vậy.
“Đạo diễn xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi trạng thái của tôi chưa điều chỉnh tốt, bây giờ đã ổn rồi.” Giọng nói của Hạ An Nhiễm mềm mại, đầy vẻ áy náy, Từ Diệp Châu thấy thái độ của cô ta tốt nên cũng không tiện nói gì.
Quân Lạc lại được treo dây cáp.
“Action!”
Thu bay người lên trước, ra tay nhanh gọn lẹ, y cứu Trúc Thiển.
Trúc Thiển vẫn còn kinh hồn bạt vía, trong mắt toàn là sự biết ơn đối với Thu.
Từ Diệp Châu vừa định hô cắt thì cảm xúc của Hạ An Nhiễm lại không đúng.
Trong ánh mắt vốn dĩ biết ơn, lại tràn đầy sự chán ghét và căm hận.
Khuôn mặt dữ tợn, vô cùng đáng sợ.
“Cắt cắt cắt, quay lại cảnh này, Hạ An Nhiễm, cô nghỉ ngơi một chút rồi kiểm soát lại biểu cảm của mình, là biết ơn ân nhân cứu mạng, không phải kẻ thù gϊếŧ cha!” Từ Diệp Châu bất lực chỉ đạo.
Phải nói là diễn xuất của thiếu niên thật sự rất tốt, nhập vai nhanh, mỗi một động tác biểu cảm đều đạt đến cảnh giới cao hơn so với kịch bản.
Ngay cả một số chi tiết không được ghi rõ trong kịch bản, cậu cũng có thể nắm bắt chắc chắn.
Cố Lưu Xuyên đứng bên cạnh xem, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thật là một đối thủ thú vị, mạnh mẽ.
Đã lâu rồi không có ai có thể khiến anh ta có cảm giác sáng mắt như vậy.
Đứng trên đỉnh cao quá lâu, khó tránh khỏi có chút cô đơn.
Thần trí Hạ An Nhiễm hơi hoảng hốt, diễn xuất của cô ta chưa bao giờ như vậy, là cậu, Quân Lạc!
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm thiếu niên.
Bóng tối trong lòng dâng lên mãnh liệt sắp tràn ra ngoài.
Gϊếŧ cậu… gϊếŧ cậu… gϊếŧ cậu rồi sẽ không có ai cướp đi sự chú ý của người khác với mình nữa.
Hạ An Nhiễm ôm đầu ngồi xổm xuống đau đớn, giọng nói này càng lúc càng lớn, lớn đến mức trong đầu cô ta toàn là giọng nói này.
Cuối cùng, cô ta không chịu nổi, ngất xỉu.
Quân Lạc bình tĩnh nhìn Hạ An Nhiễm ngã xuống.
Trong đầu là tiếng hô kinh ngạc mềm mại của Bạch Y: “Oa, Lạc Lạc giỏi quá! Diễn đến mức thần trí nữ chính hoảng hốt, trực tiếp ngất xỉu luôn.”
“Người có tật giật mình.” Cậu khẽ cười một tiếng.
Từ Diệp Châu đau đầu nhìn Hạ An Nhiễm ngất xỉu, vội vàng tìm người đưa cô ta vào bệnh viện.
Nếu không phải kim chủ nhất quyết nhét người vào, thì ông ấy cũng sẽ không dùng một người mới không có bao nhiêu tác phẩm.
Quả nhiên chỉ làm vướng chân.
Không còn cách nào, bộ phim này vẫn phải tiếp tục quay.
Nữ hai không có mặt, nam hai cũng không thể diễn, thế là Quân Lạc rảnh rỗi.
Cứ như hôm nay chỉ đến cho có lệ.
Lần đầu tiên gặp mặt ở thế giới này đã dọa nữ chính ngất xỉu, cũng thật là tuyệt.
Bạch Y giơ ngón tay cái với Quân Lạc bày tỏ sự khen ngợi.