Hết nửa ngày, ngoại trừ vai nam hai, hầu hết các vai diễn khác đã được quyết định.
Bạch Y có chút thắc mắc, thử vai lại đơn giản như vậy sao, không cần về nhà chờ vài ngày để nhận thông báo à?
Sau khi một nhóm người thử vai xong sẽ trực tiếp công bố danh sách.
Chỉ có thể nói rằng, hai đạo diễn này có cá tính, làm việc không dây dưa dài dòng.
Vẫn là đại sảnh tầng 13.
Người của đoàn làm phim đến sớm, đợi một lát thì những người thử vai cũng đến đông đủ.
Đường Đại Lực rướn cổ lên nhìn khắp nơi, vẫn không tìm được thiếu niên kia.
Không thể kìm được mà thở dài thất vọng.
…
Quân Lạc tránh ở phía sau đám người, phía trước có mấy người vóc dáng cao lớn ngăn cản nên che khuất cậu kín kẽ.
Không phải Quân Lạc không muốn thử vai sớm, điều đáng ngại là, cậu đã đến đây cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa biết kịch bản là gì.
“Y Y, có kịch bản ‘Yêu Tiên’ không, giúp anh tìm một đoạn của nam hai.”
Bạch Y vội vàng lọc ra các cảnh diễn của vai nam hai.
“Lạc Lạc, toàn bộ kịch bản của nam hai đều ở đây.”
Những tình tiết trong phim lần lượt hiện lên trong đầu, Quân Lạc chọn một đoạn có yêu cầu diễn xuất cao nhất.
Vì sao lại chọn đoạn khó nhất, chủ yếu là vì Quân Lạc cảm thấy, đoạn đó có nhiều yếu tố tâm lý nên dễ phát huy hơn.
Thử vai nam hai nhanh hơn so với tưởng tượng của Quân Lạc, không lâu sau chỉ còn lại năm người, bao gồm cả cậu.
Không còn ai chắn ở phía trước nên thân hình của Quân Lạc cũng lộ ra.
Đường Đại Lực vừa lúc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thiếu niên.
Đến rồi? Cậu thiếu niên ấy đến rồi!
Đường Đại Lực vốn không hy vọng gì nhiều, kết quả cuối cùng ông trời vẫn thiên vị ông.
Không phải vẫn mang cậu thiếu niên này đến à.
Gương mặt hơi nghiêm túc lập tức vui vẻ ra mặt.
Từ Diệp Châu có vẻ mặt như thấy ma, nghi ngờ nhìn người bạn già: “Ông bạn, không phải không tìm được người phù hợp nên bắt đầu tự bế đấy chứ?”
“Tôi biết, dù không có ai phù hợp với vai nam hai, nhưng bạn già à, phải luôn giữ tâm trạng tốt, cuộc sống luôn đầy bất ngờ…” Đạo diễn Từ nói với giọng chân thành.
“Không, không không không, tôi không tự bế, tâm trạng cũng vô cùng tốt, tôi đã tìm được người thích hợp với vai nam hai nhất, nhân vật này không phải cậu ấy thì không ai khác được!”
Đường Đại Lực như một đứa trẻ nhận được đồ chơi, thoải mái cười to, đôi mắt lấp lánh thấy rõ.
Lần này khiến Từ Diệp Châu mơ hồ.
Nãy giờ vẫn ở đây không đi đâu cả, trong số những người thử vai cũng không có ai phù hợp, lấy đâu ra người phù hợp nhất?
Tầm mắt Từ Diệp Châu lơ đãng rơi vào năm người còn lại, không khỏi sửng sốt.
Ông ấy liếc mắt một cái đã chú ý tới người có khí chất trong sáng nhất trong năm người.
Thiếu niên này… Chẳng lẽ chính là người thích hợp nhất mà ông bạn già nói?
Trừ Quân Lạc ra, bốn người còn lại bị loại nhanh hơn, có hai người ngay từ đầu đã không phù hợp với yêu cầu về vẻ bề ngoài của vai nam hai.
Còn hai người kia, một người thì nói lời thoại lắp bắp, một người thì căn bản không dung hòa được cảm xúc.
Đường Đại Lực thở dài.
Cuối cùng người áp trục lại là thiếu niên mà ông coi trọng.
Lúc này, người trong đại sảnh cũng không thấy giảm bớt, ánh mắt bọn họ chờ mong nhìn thiếu niên cuối cùng.
Thiếu niên cúi đầu, nhận ra đến lượt mình nên chậm rãi ngẩng đầu.
Mọi người hít sâu một hơi, thiếu niên này quá mức tinh xảo.
Ở cái giới giải trí không thiếu tuấn nam mỹ nữ này, nhan sắc của thiếu niên này cũng đủ để nghiền ép bọn họ.
Thiếu niên rõ ràng không trang điểm gì nhưng vẫn tươi đẹp, tinh xảo như dung nhan Thượng Đế tự tay khắc họa, khiến người ta yêu thương hơn cả búp bê.
Cậu đi về phía hai đạo diễn, dừng lại cách ba mét.
Thiếu niên cúi người, không đợi đạo diễn nói bắt đầu đã nhập diễn.
Ánh mắt thiếu niên đầy tình cảm, ôm ngực, giọng nói mang theo sự hèn mọn lấy lòng: “A Hề!”
…
Mọi người hoảng hốt nhìn thấy cảnh tượng của “Yêu Tiên”.
Trên mặt tuyết trắng xóa, thiếu niên suy yếu ngã trên mặt đất, một bàn tay gian nan chống đỡ thân thể suy tàn của mình.
Máu điên cuồng chảy ra từ ngực thiếu niên, làm thế nào cũng không ngừng được.
Thì ra ngực thiếu niên bị một thanh trường kiếm xuyên qua!
Thiếu niên si ngốc nhìn về phía trước, nơi có một nữ tử với dáng người cao gầy đang đứng đó, tình yêu trong mắt y như sắp tràn ra ngoài.
“Khụ… Khụ khụ… Hề, nàng đến rồi, chúng ta đã lâu không gặp, ta rất nhớ nàng…”
“Nàng muốn cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ này, không cần do dự, cũng không cần tự động thủ, bàn tay đẹp như vậy, làm sao có thể nhiễm máu đây…” Ánh mắt thiếu niên hơi tan rã.
Từ đầu đến cuối, trong mắt y đều chỉ có nữ tử cao gầy trước mặt.
Nữ tử hờ hững, đang chờ y nói tiếp.
Y thất vọng rũ mi mắt xuống.
A Hề, khi nào trong mắt nàng mới có thể có ta đây?
Ta thật sự không đáng được yêu như vậy sao…
Thiếu niên cười một cách đau đớn, thôi thì, nếu nàng muốn, cho dù mạng của ta, ta cũng sẽ ngoan ngoãn dâng lên tận tay nàng.
Máu ở phần mông của thiếu niên chảy ra càng nghiêm trọng hơn, nơi đó vốn dĩ phải có chín cái đuôi, nhưng giờ chỉ còn lại một…
Nghiêm túc mà nói, chỉ còn lại một nửa.
Trong truyền thuyết, hồ ly chín đuôi khi đứt một đuôi thì sẽ mất đi một mạng.
Thiếu niên suy yếu giơ tay, đặt trước ngực đang nhuốm máu của mình, ánh sáng màu trắng càng ngày càng chói mắt.
Nữ tử cao gầy khó chịu lấy tay che ánh sáng.
Một hồi sau, ánh sáng tản đi.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay thiếu niên có một viên kim đan tròn vo.
Ánh mắt nữ tử co lại lộ vẻ xúc động.
Thiếu niên mất đi nội đan, hơi thở càng trở nên yếu ớt, tay run rẩy nhưng vẫn cẩn thận nâng niu viên nội đan.
“Hề, ta… ta tặng cho nàng…”
Nữ tử tiến lên lấy nội đan đi, không đành lòng nhìn đôi mắt chờ mong của thiếu niên.
Đôi mắt màu vàng vốn dĩ linh động long lanh kia, giờ đây đã trở nên u ám.
Thấy nàng ta lấy nội đan đi, đôi mắt vốn u ám của thiếu niên bỗng nhiên sáng lên một cách đáng sợ.
A Hề, ta không trách nàng, trước kia không, bây giờ càng không, nội đan của ta sẽ làm bạn với nàng trọn đời trọn kiếp.
A Hề, ta về nhà đây… Đừng sợ… Ta sẽ luôn bảo vệ nàng…
A Hề… Tạm biệt… Ở bên hắn thật hạnh phúc… Sinh một tiểu bảo bảo…
A Hề… Ta yêu nàng…
“Hề… Nếu như được sống lại, ta vẫn muốn được gặp nàng.”
Gặp nàng không hối hận.
Mặt mày thiếu niên lưu luyến, dồn hết sức lực để nói ra câu cuối cùng, cuối cùng cũng không thể trụ vững được nữa.
Y ngã vào trong tuyết, nửa đoạn đuôi cuối cùng cũng gãy, máu tươi nhuộm đỏ một vùng tuyết lớn.
Trong thế giới thuần khiết này, thiếu niên đã để lại màu sắc diễm lệ nhất.
Nữ tử cao gầy vươn tay, lướt qua đầu ngón tay tái nhợt của thiếu niên.
Nàng ta ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt dần dần biến thành điểm sáng, rồi biến mất hoàn toàn.
Thiếu niên Hồ Yêu làm bạn với nàng ta mấy ngàn năm… không còn nữa rồi…
Chẳng biết từ lúc nào, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Nữ tử đứng một mình.
Nội đan màu vàng trong lòng bàn tay nàng ta hơi nóng lên.