Xuyên Nhanh: Cô Vợ Nhỏ Vừa Mềm Vừa Ngọt Của Lão Đại Cố Chấp

Chương 10: Sự phản công mạnh mẽ của em trai ảnh hậu (8)

Buổi thử vai tiến hành đâu vào đấy, chỉ trong chớp mắt, thời gian đã trôi qua.

Buổi trưa, giờ cơm.

Đoàn làm phim còn cung cấp cả thức ăn.

Công ty giải trí Thịnh Thế, tuy chỉ là một công ty giải trí nhưng cũng không thiếu thứ gì.

Toàn bộ tập đoàn Thịnh Thế rất lớn, chiếm trọn một tòa nhà.

Tầng 18 là nhà ăn.

Bởi vì gần đây có buổi thử vai nên người lui tới quá nhiều, do đó mấy ngày nay việc cung cấp thức ăn được thực hiện dưới dạng tự phục vụ.

Quân Lạc chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai không biết lấy từ đâu, rồi cũng theo mọi người lên tầng 18.

“Oa! Thật nhiều món ngon!” Bạch Y ngạc nhiên kêu lên.

Tầng 18 trông còn sang trọng hơn cả tầng 13, mang một vẻ quý phái của cung đình. Những chiếc bàn vuông được sắp xếp gọn gàng, trên đó bày biện các món ăn nhẹ, tráng miệng, các loại rượu và nước uống của nhiều thương hiệu khác nhau.

Những người đến tầng 18 không nhiều, hầu hết đều là những người cạnh tranh vai nam hai vào buổi chiều.

Vì vậy, dù Quân Lạc đã che mặt, nhưng nét trong sáng đặc trưng của một thiếu niên, khí chất dễ chịu như gió xuân và dáng người cao ráo của cậu vẫn khiến người khác chú ý đến.

Cũng có một số người đã gặp cậu vào buổi sáng, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Đáng chết, thiếu niên này vậy mà lại đến cạnh tranh vai nam hai.

Chàng trai thử vai này quá mạnh, chỉ riêng vẻ ngoài đã có thể vượt qua bọn họ. Chỉ hy vọng rằng chàng trai này không giỏi diễn xuất thôi.

Quân Lạc không biết mình bị những tiểu thịt tươi kia coi là đối thủ đáng gờm, im lặng ngồi một góc.

Trước mặt cậu đặt mấy cái đĩa, trong đó có một miếng bánh dâu tây.

Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, hai bên má phình ra giống như một con chuột hamster ăn vụng.

“Y Y, không hổ là tập đoàn lớn, bánh ngọt làm rất ngon.”

Bạch Y giật giật khóe miệng, thật sự không ngờ tới, ký chủ đại nhân nhà mình lại là người thích ăn vặt?

Cô có nên học nấu ăn hay không nhỉ, để sau này cậu không bị đói?

Thiếu niên cầm rất nhiều đồ ngọt, đến khi một bên bàn vuông không còn nữa mới dừng lại.

Vẫn luôn có tiểu thịt tươi chú ý đến thiếu niên, nhìn thấy vậy thì sa sầm mặt.

Hóa ra, người này chỉ tới ăn?

Có một tiếng để ăn trưa, Quân Lạc đã ăn từ nam đến bắc, ngoại trừ không uống rượu, những món khác đều thử một lần.

Đương nhiên, Quân Lạc vẫn tương đối khiêm tốn, yên lặng ăn một mình ở trong góc, ăn xong mới đi lấy nữa.

Bạch Y ngạc nhiên nhìn chằm chằm dạ dày của Quân Lạc, ăn nhiều như vậy mà bụng cũng chỉ hơi phồng lên.

Thật lâu sau, Quân Lạc “Khụ khụ” một tiếng: “Y Y, anh ăn no rồi.”

“Cũng bình thường, bít tết quá chín, rau cho quá nhiều muối, chỉ có món tráng miệng có thể ăn được một chút.”

Nghe Quân Lạc châm chọc, Bạch Y lại kinh ngạc lần nữa.

Đệt, vừa rồi còn khen bánh ngọt làm ngon.

Hả? Cũng bình thường mà ăn một tiếng đồng hồ?

Không ngon mà ăn từ nam đến bắc, ăn không còn một mống nào trên bàn?

Không ngờ cậu lại là ký chủ như vậy!

Bạch Y đáng thương cắn chiếc khăn tay nhỏ không tồn tại, lớn tiếng lên án: “Lạc Lạc thối, rõ ràng cậu ăn vui vẻ như vậy!”

Nghe vậy, hai gò má thiếu niên hơi phiếm hồng, đôi mắt như hoa đào của cậu mơ hồ có một lớp sương mờ.

“Có phải Y Y ghét bỏ anh rồi không…” Giọng điệu trầm xuống, tủi thân.

Bạch Y nhìn dáng vẻ đáng thương của thiếu niên thì chỉ cảm thấy, đừng nói ăn mà hái sao hái trăng trên trời cô cũng hái cho cậu!

“Phì, cái nơi rách nát gì thế này, ngay cả việc nấu một món ăn cũng không làm tốt, ủy khuất dạ dày của Quân Lạc nhà chúng ta rồi.”

Vì thế Bạch Y quyết đoán thay đổi thái độ.

Thiếu niên biết làm nũng, còn đẹp trai như vậy, ai mà chịu nổi chứ.

Không phải chỉ là ăn thôi à, chờ cô có cơ thể, mỗi ngày cô đều làm cho Lạc Lạc ăn.

Không biết tại sao cô lại có một sự tự tin kỳ lạ, luôn cảm thấy mình có tài nấu nướng kinh người.

Quân Lạc ăn uống no đủ, tựa vào vách tường, toàn thân tỏa ra vẻ lười biếng.

Bạch Y nuốt nước bọt, khi nhìn lên thấy đôi môi đỏ hồng xinh đẹp của thiếu niên, không biết tại sao, cô là một hệ thống mà lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô?

Trên người Quân Lạc không có thiết bị điện tử, cũng không có khái niệm thời gian.

Thấy mọi người nhao nhao đi về phía cầu thang, biết thời gian cũng không còn nhiều nên chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Vừa nhấc chân lên đã dừng lại.

Quân Lạc cảm thấy có người giữ cậu lại, cậu xoay người, trước mặt là một cậu bé có khuôn mặt búp bê.

Hai người nhìn nhau, khuôn mặt Sở Bạch hơi ửng đỏ.

“Ừm, mũ lưỡi trai trên đầu cậu là của tôi, có thể trả lại cho tôi không?”

Tuy mũ lưỡi trai là phiên bản số lượng có hạn của Kiều Thần, nhưng nếu anh ấy muốn thì vẫn có thể lấy được.

Anh ấy cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến muốn quen biết với thiếu niên đẹp mắt này.

Không có lý do gì để bắt chuyện, vậy thì cái mũ lưỡi trai này chính là một điểm đột phá rất tốt.

Quân Lạc không ngờ rằng, cậu tiện tay lấy mũ lại hấp dẫn được chính chủ đến.

Cũng không cảm thấy xấu hổ.

Có câu nói như thế nào nhỉ, chỉ cần bạn không xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác.

Thiếu niên gật đầu: “Ngại quá, thuận tay lấy, bây giờ vật về nguyên chủ, trả lại cho anh.”

Quân Lạc đưa mũ cho Sở Bạch, sau đó cũng không quay đầu lại rồi đi vào thang máy.

Sở Bạch còn chưa kịp phản ứng.

“Ừm… Tôi còn chưa nói xong mà, nếu cậu thích, tôi có nhiều lắm, đều có thể cho cậu…”

Sở Bạch muốn khóc, gặp được người đẹp, anh ấy liền nói lắp.

Anh ấy còn muốn xin phương thức liên lạc của thiếu niên này, anh ấy còn chưa nói tên của mình cho thiếu niên đâu.

Không đúng, anh ấy còn muốn biết thiếu niên tên là gì nữa!

Sở Bạch vội vàng đuổi theo, trong lúc anh ấy ngẩn người thì cửa thang máy đã khép lại.

Anh ấy nhìn thang máy chằm chằm, thấy số 13 dừng lại một chút thì lập tức vui mừng nở nụ cười.

Tìm thấy rồi, tầng 13.

Sau đó trực tiếp đi vào một cái thang máy khác, ấn số 13.