Tô Nam cười một tiếng rồi nói: “Để anh nhìn xem cẩu hoàng đế chó cỡ nào?”
Nói xong thì cầm lấy kịch bản trên tay Tần Kiểu, nhanh chóng lật xem vài trang: “Thì ra là một tiểu thuyết cung đấu, là dạng đế vương cao ngạo lạnh lùng, em diễn vai nào?”
“Đạo diễn Vương cho em một vai rất hợp .”
Tô Nam thấy cô chỉ nói một nửa thì dừng, bèn đoán tiếp: “Em diễn Thục phi à?”
Tần Kiểu liếc anh ấy một cái: “Anh thấy em có giống một đóa bạch liên hoa mỏng manh yếu đuối không?”
Tô Nam bị cô chọc cười: “Vậy thì em diễn vai gì?”
Tần Kiểu: “Hoàng hậu độc ác.”
Tô Nam nghe xong thì cười không ngớt, vừa cười không ngừng được vừa nói: “Em diễn hoàng hậu độc ác?”
“Ừm.”
Sau khi Tô Nam cười xong, thấy Tần Kiểu không giống đùa giỡn thì hỏi lại: “Thật hay giả vậy?”
Tần Kiểu bình tĩnh trả lời cô ấy: “Thật hơn cả trân châu.”
Tô Nam không hiểu: “Một tiểu mỹ nữ yểu điệu như em mà diễn vai hoàng hậu độc ác sao? Hơn nữa em xem cái thiết lập nhân vật này đi, vị hoàng hậu này tuổi thì lớn nhan sắc lại đi xuống, tầm nhìn hạn hẹp còn hay ghen tị. Nhân vật này kém quá xa em rồi đó.”
Tần Kiểu im lặng cười nhẹ một cái: “Em sẽ biểu diễn bản tính độc ác của mình cho bọn họ xem.”
Lời này của cô có ẩn ý, Tô Nam nhớ lại khi nãy trên hành lang, mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc giữa Tần Kiểu và đạo diễn Vương, cũng biết được đại khái vì sao đạo diễn Vương lại muốn làm khó Tần Kiểu.
“Trước kia em cũng chưa từng tiếp xúc với kiểu vai diễn này đâu đúng không? Em có thể diễn được không đó? Ngày mai là phát sóng trực tiếp rồi, không có hậu cần cứu đâu.”
“Em muốn trở thành một diễn viên ưu tú, cũng muốn dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn của mình, tiếp nhận thử thách mới.” Tần Kiều trả lời bâng quơ.
Có lẽ vì phản ứng của cô quá thong dong bình tĩnh nên Tô Nam lại càng thêm tò mò, anh không thể ráp người trước mắt với Tần Kiểu khiêm tốn cẩn thận trước giờ anh từng quen lại.
Tuổi của cô không lớn, vào trong giới giải trí chưa được bao lâu, sao lại thấy giống kẻ đã lăn lộn nhiều năm trong giới vậy?
“À, Kiểu Kiểu, sao em giống như thay đổi thành người khác sau một đêm vậy? Không phải là bị cô hồn nào nhập vào người đó chứ?” Tô Nam giơ tay kéo tay áo Tần Kiểu, tò mò đánh giá cô.
Tiêu Trạch nhìn cảnh này, đáy mắt đen tối không rõ, hắn cũng tò mò tại sao Tần Kiểu lại như vậy. Hắn lại càng mong đợi Tần Kiểu sẽ tát tên đàn ông càn rỡ đó một cái. Nhưng rất tiếc, Tần Kiểu chỉ nâng tay lên gạt bàn tay của Tô Nam ra.
“Đừng lôi lôi kéo kéo, trả kịch bản cho em.”
“Anh còn chưa đọc xong mà.”
“Tổ các anh không có kịch bản à?”
“Biết địch biết ta trăm trận trăm tháng mà!” Tô Nam làm bộ làm tịch hô lên: “Hoàng thượng uy phong lẫm liệt, đi tới đâu cũng mang khí chất vương giả, còn cả đời chỉ yêu một người, người đế vương si tình như vậy thật sự tồn tại trong lịch sử sao?”
“Có tồn tại đó.”
Ngược lại, lần này Tần Kiểu trả lời rất kiên quyết.
“Hả?”
Câu trả lời này khiến Tô Nam vô cùng tò mò, Tiêu Trạch cũng rất mong đợi cô nói tiếp. Tiêu Trạch cũng rất muốn biết Tần Kiểu nghĩ sao về tên “cẩu hoàng đế” là hắn này.
Tiêu Trạch tự cảm thấy mình cần cù chăm chỉ, không trầm mê nữ sắc, lòng hướng tới tình cảm chung thủy một đời một kiếp một đôi người. Cho nên cho dù Tần Kiểu là mỹ nữ kim cổ, lại là vị hoàng hậu si tình với hắn, hắn cũng chưa bao giờ để trong mắt. Một vị đế vương như hắn, cũng đủ để ghi danh sử sách chăng?
Tiêu Trạch vừa nghĩ vậy, lại nghe Tần Kiểu nói: “Loại đàn ông này mà đưa lên trên mạng không bị chửi thành cái sàng mới là lạ.”
Tô Nam hứng thú hỏi: “Sao lại nói vậy? Vì hắn không giữ nam đức sao? Em xem, hậu cung 3000 giai lệ nhưng hắn chỉ sủng ái một mình nữ chính.”
“Còn những phi tần khác thì sao? Họ không phải người à?” Tần Kiểu hỏi lại: “Chiếm hữu vô số thiếu nữ trẻ tuổi cả đời, coi họ như vật sở hữu riêng nuôi trong hậu cung, mặc kệ họ tranh đoạt tình cảm. Tất cả chỉ để thỏa mãn chủ nghĩa trọng nam khinh nữ, dối trá tột cùng!”
Tiêu Trạch ngồi trên ghế rồng, cuộn nắm tay thật chặt, hơi thở hơi ngừng lại.
Tô Nam nói: “Tuy em nói rất có lý nhưng mà đó là thời cổ đại, chúng ta không thể dùng quan điểm hiện đại áp đặt lên người người cổ đại được. Hoàng đế có hậu cung cũng là chuyện bình thường mà!”
“Em đâu có nói phải áp đặt quan điểm hiện đại tiên tiến lên người người cổ đại đâu, em chỉ bình phẩm việc nào ra việc đó về tên cẩu hoàng đế này thôi. Thứ gọi là si tình của hắn được xây nên trên hạnh phúc của vô số thiếu nữ, vậy thì có cái gì cảm động và đáng ca tụng cơ chứ?”
Tần Kiểu cười châm chọc: “Hoàng hậu là thê tử chính thất của hắn, giúp hắn đăng cơ lên đế vị, giúp hắn củng cố quyền lực. Vậy mà hắn lại lấy oán trả ơn giúp đỡ bạch liên hoa là nữ chính lên ngôi Hậu, còn tự cảm động tình cảm của bản thân, tự nghĩ mình si tình. Em chỉ thấy mắc ói!”
“Chuyện này…” Tô Nam nhất thời cũng không đáp lời được.
Tần Kiểu nói tiếp: “Hơn nữa cẩu hoàng đế này nghe lời khen từ nịnh thần nhiều rồi, thật sự nghĩ mình là con cưng của trời, là người trên vạn người, thông minh xuất chúng, thật ra hắn chỉ là tên hôn quân tự cao tự đại mà thôi. Hắn chán ghét Hoàng Hậu, thì để nàng nhận hết sự nhục mạ, thậm chí người nào có quan hệ tốt với Hoàng Hậu còn bị hắn ghét lây. Nhưng Hoàng Hậu là cành vàng lá ngọc, chẳng lẽ không có điểm nào đáng khen? Chẳng lẽ tất cả các đại gia tộc đều mang tội ác tày trời, đều nên bị xử trảm hết sao?”