Sau khi Hàn Trạch nhận được tin tức từ Tôn Băng, liền không để ý hai người đó nữa, nếu hai người mạng lớn, nếu sau khi mạt thế đến vẫn còn sống, Hàn Trạch tự có thủ đoạn khiến hai người sống không bằng chết.
Đoạn thời gian tiếp theo, Hàn Trạch rất bận rộn, mỗi ngày đều phải đến công ty theo dõi việc chuẩn bị vật tư và mua các vật phẩm cần thiết từ những con đường khác nhau, sau đó viện cớ xuất khẩu, che giấu hành vi tích trữ vật tư, chuyện này không thể xảy ra dù chỉ một chút sai lầm, bằng không, sau khi mạt thế đến, bị người khác phát hiện hắn và Kỳ Thương đã bắt đầu tích trữ vật tư từ trước khi mạt thế đến, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Công ty của Kỳ Thương khai trương bình thường theo kế hoạch của Hàn Trạch, đương nhiên, cũng tổ chức rất nhiều hoạt động, lượng tiêu thụ cũng không ít, doanh số bán hàng tăng cao, nếu muốn che giấu, phải che giấu triệt để, tuyệt đối không thể cho người khác bắt được nhược điểm, đây là nguyên tắc đối nhân xử thế của Hàn Trạch.
Trong quá trình thu thập vật tư, Kỳ Thương cơ bản đều ngốc trong không gian, không gian này cậu và Hàn Trạch dùng chung, mặc kệ là ai trong hai người đều có thể tiến vào.
Đương nhiên, thời điểm ra khỏi không gian, Kỳ Thương đã có thể lựa chọn vị trí là nơi mình tiến vào, cũng có thể xuất hiện bên cạnh Hàn Trạch, Hàn Trạch cũng giống vậy.
Nói cách khác, sau khi không gian dung hợp, không chỉ có không gian của hai người xảy ra biến hoá, địa điểm ra khỏi không gian cũng nhiềm thêm một lựa chọn, không như lúc đầu, từ chỗ nào tiến vào, đi ra sẽ là chỗ đó.
Thời điểm Kỳ Thương phát hiện điểm này, đã hưng phấn rất lâu, ở trong mạt thế, quả thực không thể hình dung nó như thiết bị gian lận, mà hoàn toàn là công cụ chạy trốn lợi hại.
Không gian kho hàng cũng xảy ra biến hóa, kho hàng treo và ngầm, không còn là một không gian to lớn không nhìn thấy cuối nữa, mà phân thành rất nhiều không gian nho nhỏ, diện tích mỗi không gian nhỏ đều rất khả quan, Kỳ Thương đem tất cả các vật tư ra tiến hành sửa sang phân loại lại, những vật tư tương đồng được đặt chung một chỗ, vật tư thường xuyên sử dụng cũng được đặt chung với nhau, thuận tiện hơn rất nhiều.
Bệnh viện Nhân Ái Bắc Kinh.
Kỳ Dương ngây ngốc ngồi trên xe lăn, nhìn đứa nhỏ tự do chạy nhảy tới lui bên ngoài cửa sổ, hận ý trong mắt như muốn tràn ra ngoài, ‘tại sao, tại sao người nị tai nạn là hắn, bị cắt cụt chân cũng là hắn, rõ ràng phải là Kỳ Thương mới đúng, chẳng lẽ……’
“Tiểu Dương, hôm nay có cảm thấy khoẻ hơn không?” Cổ Phong mặc tây trang, trong tay cầm một bó hoa bách hợp, đẩy cửa từ bên ngoài tiến vào. Thấy Kỳ Dương ngồi bên cửa sổ, trong mắt mang theo khát vọng nhìn dưới lầu, tâm tình rất phức tạp.
“Phong, sao anh lại tới đây.” Kỳ Dương chuyển xe lăn qua, nhìn Cổ Phong, trong mắt tràn đầy tình yêu và hạnh phúc, tựa như người bình thương khi lâm vào tình yêu.Nào còn âm trầm như vừa rồi, thậm chí dưới ánh nắng chiếu rọi, còn hiện ra vài phần thánh khiết.
Chỉ là này khi chuyển ánh mắt đến đôi chân, cảm giác này lại giảm đi rất nhiều, tựa như một thiên thần bị gãy cánh.
Cổ Phong lấy bó hoa được cắm trong bình hoa hôm qua ra, sau đó cắm bó hoa bách hợp tươi mới vào bình, tiện tay ném bó hoa khô vào thùng rác.
Kỳ Dương thần kinh nhạy cảm nhìn bó hoa khô héo bị Cổ Phong ném vào thùng rác kia, có phải đồ vật không còn giá trị lợi dụng đều sẽ bị gã vứt bỏ, vậy hắn thì sao? Một kẻ tàn phế, chỉ còn một chân, nào còn giá trị lợi dụng gì, ngay cả……
Ngay lúc Cổ Phong nhìn qua, Kỳ Dương đã nhanh chóng khôi phục bình thường, phảng phất như người vừa rồi không phải hắn.
Cổ Phong nhìn Kỳ Dương miễn cưỡng cười vui, trong lòng bỗng dưng sinh ra vài phần bực bội. Cổ Phong do dự một chút, vẫn đi đến trước mặt Kỳ Dương, ngồi xổm xuống.
“Tiểu Dương, gần đây công ty có hơi bận, về sau có khả năng không có nhiều thời gian ở cạnh em, anh sẽ tìm cho em một hộ lý có kinh nghiệm phong phú, em phải chăm sóc tốt bản thân, đợi em khoẻ hơn, ta sẽ đón em xuất viện.” Cổ Phong sờ sờ khuôn mặt Kỳ Dương, vẻ mặt thâm tình nói.
Kỳ Dương trong lòng lộp bộp một chút, miễn cưỡng che giấu hoảng loạn và oán hận trong lòng, mỉm cười nói: “Phong, anh nói gì vậy, chuyện công ty quan trọng, em sẽ nhanh chíng khoẻ lại thôi.”
Cổ Phong ôm Kỳ Dương lên giường nằm, đắp chăn bông cho Kỳ Dương, “Thật sự không báo cho bác gái sao, có bác gái ở đây anh cũng yên tâm hơn.”
“Không cần, em không muốn làm mẹ đau lòng, hơn nữa, em còn có anh mà.” Kỳ Dương lộ ra vẻ mặt thiên chân tin cậy nhìn Cổ Phong.
“Nhưng mà, sớm muộn gì bác gái cũng biết, cần gì như vậy?” Cổ Phong thở dài một tiếng, trìu mến nhéo nhéo tay Kỳ Dương.
“Trước hết qua quãng thời gian này rồi nói sau,” Kỳ Dương nằm trên giường, làm bộ mỏi mệt nhắm hai mắt lại, “Không phải công ty của anh có việc sao, về sớm một chút đi, em cũng muốn nghỉ ngơi.”
Tay Cổ Phong hơi ngưng lại, ngay sau đó lại dường như không có việc gì buông ra,“Ừm, vậy em nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa anh lại đến thăm em.”
Cổ Phong đóng cửa phòng bệnh, ngăn cách không khí nặng nề bên trong. Biểu cảm Cổ Phong dần lạnh xuống, trong mắt không hề ấm áp, nếu không phải Kỳ Dương còn có giá trị lợi dụng, Cổ Phong mới lười nuôi một tên tàn phế, trước mắt còn chưa đạt được mục đích, xem ra vẫn nên dỗ dành người cho tốt.
“Alo, Trương thúc, là tôi, Tiểu Phong đây,” Cổ Phong vừa gọi điện thoại vừa đi ra cổng bệnh viện.
“À, Tiểu Phong à, có chuyện gì sao?” Gần đây công ty tiếp tục buôn bán, hạng ngạch còn tốt vượt mức quy định, gần đây lão Trương rất bận rộn, cũng không có thời gian liên hệ với Kỳ Dương, hiện tại Cổ Phong gọi điện thoại đến, vừa lúc có thể thương lượng một phen, dù sao hợp tác với Kỳ Dương, cũng tương đương hợp tác với Cổ Phong, đối với lão Trương mà nói, không có gì khác nhau, chỉ cần cuối cùng đạt được mục đích là được.
Lão Trương đi đến một góc yên tĩnh, nghe giọng nói phát ra từ bên kia điện thoại, một mặt trả lời, một mặt chua ý tình huống bốn phía xung quanh.
“Đúng vậy, gần đây xác thật rất bận, đại thiếu gia quả nhiên không hổ là đại thiếu gia, công ty buôn bán ngắn ngủn mấy ngày, hạng ngạch liền bay lên mười mấy phần trăm, phỏng chừng một đoạn thời gian tiếp theo vẫn còn tiếp tục tăng, cậu bảo Dương thiếu yên tâm, bên tôi tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng thật ra……” Lão Trương nói một nửa, nhưng Cổ Phong bên kia hiển nhiên vẫn hiểu ý của lão Trương.
“Trương thúc, tôi làm việc, ông cứ yên tâm, bên Tiểu Dương cũng không thành vấn đề,…… Ừn, vậy hợp tác vui vẻ, tạm biệt!” Cổ Phong vừa lòng cúp điện thoại, tuy Kỳ Thương đã thoát khỏi khống chế của gã, nhưng mọi chuyện vẫn phát triển theo hướng đã dự đoán, điều này làm Cổ Phong yên tâm hơn chút.
Sau khi lão Trương cúp điện thoại, liền theo đường cũ trở về.
“Chào giám đốc Trương!” Một nhân viên trẻ tuổi sau khi nhìn thấy lão Trương, lập tức buông folder trong tay, chào hỏi lão Trương, trong lòng có hơi nghi hoặc, văn phòng của giám đốc Trương không phải ở bên kia sao, sao lại đến bên này.
“Ừm.” Lão Trương gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn không ra chút cảm xúc nào trong mắt, một đường bình tĩnh về tới văn phòng.
Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một, cuối cùng dừng lại ở ngày 11 tháng 12 năm 2035.
Trong không gian.
Sa khi Kỳ Thương vận chuyển dị năng chạy khắp toàn thân vài vòng, chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ thấy trong mắt Kỳ Thương hiện lên ánh sáng xanh, bỗng nhiên lướt qua. Tiểu Trạch ghé trên vai Kỳ Thương híp mắt, đợi Kỳ Thương mở mắt ra, liền nhảy vào vườn cây ăn quả. Làm một thú cưng hướng đến thuộc tính tham ăn, Tiểu Trạch tỏ vẻ, cho dù không có thịt, nó cũng có thể gặm trái cây.
Kỳ Thương vào nhà chính thay bộ quần áo khác, sau đó cũng đến vườn cây ăn quả. Dưới sự hỗ trợ của Hàn Trạch, hiện giờ vườn cây ăn quả đã có đầy đủ chủng loại, mỗi một loại đều có hương vị đặc trưng riêng.
Kỳ Thương vươn một bàn tay, sau đó trong đầu hiện ra tình cảnh trong không gian nhỏ, bên trong chứa đựng rất nhiều vật tư, thậm chí có một cái trong không gian nhỏ chứa đựng rất nhiều súng ống đạn dược, tuy rằng trong mạt thế có dị năng, nhưng đối với thời kỳ đầu mạt thế, người thường và một ít người chưa thức tỉnh dị năng, súng ống vẫn có tác dụng phòng thân nhất định, ít nhất khi đối diện với tang thi, cũng có đủ lực công kích và lực phòng ngự.
Kỳ Thương ‘thấy được’ một cái mâm đựng trái cây trong một không gian nhỏ. Trong đầu vừa hiện lên ý niệm, mâm đựng trái cây liền xuất hiện trên tay Kỳ Thương. Cậu hái một chùm nho màu tím, một trái đào lớn, một trái thanh long, sau đó nháy mắt lại xuất hiện ở khu vực gieo trồng rau củ.
Nhìn mấy quả dâu tây lớn lớn đo đỏ, Kỳ Thương ngưng kết dị năng trên tay, sau đó giơ tay về phía mấy quả dâu tây đo đỏ kia. Chỉ chốc lát sau, liền có mấy quả dâu tây “bay lên”, lảo đảo lắc lư dừng trên mâm đựng trái trong tay Kỳ Thương.
Kỳ Thương vừa lòng nhìn trái cây nằm gọn trong mâm, tuy hiện tại dị năng của Kỳ Thương không cần ăn trái cây giàu năng lượng để tiến hành áp chế trấn an, nhưng ăn nhiều vẫn rất có ích cho dị năng tăng lên. Trải qua ba tháng bế quan, dị năng của Kỳ Thương đã ổn định ở sơ kỳ cấp hai, hơn nữa dị năng trước đó bạo động gây ra bất ổn cũng đã được củng cố lại.
Kỳ Thương đang định ra khỏi không gian, bỗng nhiên linh cơ vừa động. Kỳ Thương đem dị năng ngưng kết ở đầu ngón tay, sau đó dùng dị năng cắt khoảng không ở trước mắt thành một cái gương. Chỉ chốc lát sau, trong không gian liền xuất hiện cảnh tượng bên ngoài.
Hàn Trạch thu đống vật tư cuối cùng vào không gian, thứ nhiều nhất bên trong đống vật tư là các loại rượu có niên đại xa xưa, trong đó rượu trắng, rượu nho chiếm đa số. Hàn Trạch thu vật tư xong, thời điểm chuẩn bị về nhà, trợ lý ở công ty gọi điện thoại cho hắn, nói trong công ty có người tìm hắn.
Hàn Trạch cũng không nghĩ nhiều, nghĩ có lẽ là đối tác thương nghiệp, tuy sau khi mạt thế đến không nhất định sẽ gặp lại, nhưng hiện tại vẫn cần gặp một lần.
Đợi đến lúc Hàn Trạch trở lại văn phòng, liền thấy một người phụ nữ tùy ý mà ngồi ở chỗ làm việc của hắn. Hàn Trạch đang định đi hỏi trợ lý có chuyện gì, nữ nhân kia đã mở miệng: “Là Hàn thúc thúc kêu tôi tới,” Phùng Hiểu đứng lên, đi đến trước mặt Hàn Trạch, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
“Cô có thể đi rồi.” Trong mắt Hàn Trạch không có một chút cảm xúc nào, nghe ba chữ ‘Hàn thúc thúc’ cũng không có phản ứng như người phụ nữ kia dự đoán. Hàn thúc thúc trong miệng Phùng Hiểu chính là ba của Hàn Trạch, Hàn Trạch từ nhỏ đến lớn không có tình nghĩa cha con gì với Hàn Đỉnh, lúc bị đưa vào trường quân đội, đã dem người này đá ra khỏi cuộc sống của mình.
Sau khi xuất ngũ, Hàn Trạch chưa từng về nhà, vẫn luôn tự mình bôn ba bên ngoài, coi Hàn Đỉnh như không tồn tại. Hàn Đỉnh cũng không định cho Hàn Trạch về nhà, rốt cuộc trong nhà còn có ‘chân ái’ và một đứa con yêu thương phủng trong lòng bàn tay, đối với Hàn Đỉnh mà nói, đứa con của người vợ trước này hoàn toàn là dư thừa, sự tồn tại của hắn thậm chí còn ảnh hưởng tới sự hoà thuận của gia đình ông ta.
Cho nên dưới sự ‘ăn ý’ của hai bên, liền tạo thành cục diện hiện giờ.
Lần này Hàn Đỉnh bảo Phùng Hiểu đến đây, chủ yếu là vì liên hôn. Công ty của Hàn Đỉnh gần đây xảy ra chút vấn đề, chủ yếu là ngoại thương. Tuy rằng không lớn, nhưng có hơi khó giải quyết, vừa lúc Phùng gia ở kinh thành chuyên môn phụ trách ngoại thương, ở phương diện này cũng rất chuyên nghiệp, nếu có thể được Phùng gia trợ giúp, vấn đề khó giải quyết kia lập tức có thể giải quyết được.
Nhưng điều kiện của Phùng gia là hai nhà liên hôn, Hàn Bác vừa nghe tin tức này, không hề nghĩ ngợi liền từ chối, Phùng gia đại tiểu thư có tiếng là Mẫu Dạ Xoa, gã ta không muốn cưới Mẫu Dạ Xoa về nhà.
Mẹ của Hàn Bác là Uông Thanh nghe con trai tố khổ, trong mắt hiện lên vẻ toan tính. Vì thế, đêm đó, sau khi Hàn Đỉnh về nhà, Uông Thanh liền đề ra chuyện này với Hàn Đỉnh, làm một người chồng tốt yêu thương vợ con, Hàn Đỉnh cũng không muốn đẩy con trai vào hố lửa. Ngay lúc Hàn Đỉnh muốn từ bỏ con đường Phùng gia này, Uông Thanh nhân cơ hội đưa ra một ‘ý kiến hay’.
Vì thế, đối tượng liên hôn của Hàn gia liền biến thành Hàn Trạch.
Đây cũng là nguyên nhân Phùng Hiểu xuất hiện ở văn phòng của Hàn Trạch. Tuy Hàn Trạch không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng: “Cô, đi ra ngoài!” Hàn Trạch trước mặt người ngoài luôn luôn lạnh nhạt nghiêm túc, rất đáng sợ.
Cơ thể mềm mại của Phùng Hiểu run lên, lại nghĩ đến hiện trạng công ty nhà mình, quyết tâm, đột nhiên dán cơ thể lên người Hàn Trạch, Hàn Trạch hiển nhiên không dự đoán được mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, mà cảnh xuất hiện trên cái gương trong không gian chính là hình ảnh Hàn Trạch và một người phụ nữ xa lạ đang ôm nhau. Hiển nhiên, Kỳ Thương cũng ngờ mình ngẫu nhiên nhìn lén lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Kỳ Thương ở trong lòng gật gật đầu, trai tài gái sắc, rất rất xứng đôi!!!
Nhưng mà, đó là vợ của tôi!! Đây là yêu tinh từ đâu ra, cư nhiên dám câu dẫn vợ nhà mình, xem lão Kỳ tôi làm thế nào dùng một gậy Như Ý đánh cô về nguyên hình!
Cũng may ngay sau đó, Hàn Trạch đã ném người phụ nữ đang dính trên người mình ra ngoài, không sai, thật sự ném ra ngoài!
Kỳ Thương xem đến trợn mắt há hốc mồm, Phùng Hiểu bị quăng ngã nhe răng trợn mắt.
Kỳ Thương ở trong lòng gật gật đầu, vợ, làm tốt lắm!
Hàn Trạch bước nhanh đến bàn làm việc, ấn xuống cái nút màu đỏ. Trợ lý và hai bảo an chạy vào. Nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên mặt đất liền có chút khó hiểu, đây không phải người phun nữ tự xưng là vị hôn thê của ông chủ sao?
“Ông chủ?” Trợ lý và hai bảo an cung cung kính kính đứng ở cửa.
“Kéo người phụ nữ điên này ra ngoài cho tôi!” Hàn Trạch xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai bảo an vội vàng tiến lên, xách Phùng Hiểu rõ ràng còn chưa hoàn hồn ra khỏi văn phòng. Phùng Hiểu bị xách ra văn phòng bỗng nhiên hiểu ra, “Buông ra lão nương ra, các người biết lão nương là ai không, dám đối xử với tôi như vậy…… Ưm…… Ô, buông ra……” Trợ lý nhìn hai bảo an kéo người phụ nữ đang giãy giụa kịch liệt, nói năng bậy bạ không hề có hình tượng thục nữ, vội vàng từ túi áo lấy ra khăn lụa nhét vào trong miệng Phùng Hiểu, thế giới nháy mắt thanh tịnh. Không biết ông chủ có nghe thấy hay không?
Đây là lần đầu tiên có người giả mạo vị hôn thê của ông chủ, thật đúng là sơ suất quá.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh chóng đi làm việc đi.” Trợ lý thấy nhân viên lần lượt thò đầu ra nhìn, hóng chuyện của ông chủ là không được đâu, trợ lý nhanh chóng quát bọn họ.
Sau khi Hàn Trạch đóng cửa văn phòng lại, đem áo ngoài cởi ra, ném lên sô pha, đối với ông chủ Hàn có thói ở sạch siêu cấp mà nói, bị người khác chạm vào quần áo dù chỉ một chút cũng không chịu được.
Nhớ đến người nào đó trong không gian, tâm trạng bực bội của Hàn Trạch dần bình ổn lại.
Hàn Trạch đi xuống gara ngầm, mở cửa xe đi vào, sau đó lái xe về hướng biệt thự. Quả nhiên vẫn nên nhanh chóng tắm rửa mới tốt.
Kỳ Thương tắt hình ảnh, bưng mâm đựng trái cây lắc mình ra khỏi không gian. Đem mâm đựng trái cây đặt trên bàn trà, Kỳ Thương xoay người vào không gian. Sau khi hái vài trái cà tím, dưa leo, cà rốt, cải trắng từ trong không gian, Kỳ Thương liền vào phòng bếp nấu cơm, vợ không hề nɠɵạı ŧìиɧ, chống lại sắc đẹp dụ dỗ, vẫn nên khen thưởng một phen.
Không sai, tuy Phùng Hiểu bị người ta nói là Mẫu Dạ Xoa, nhưng lúc không nói lời nào, vẫn là một đại mỹ nữ đứng đắn. Lúc đầu Kỳ Thương nhìn thấy hình ảnh đó, trong lòng vẫn có hơi khẩn trương, dù sao, Hàn Trach cũng không phải trời sinh là gay. Bởi vì đời trước Kỳ Thương chưa từng nghe bất cứ tin đồn nào về việc Hàn Trạch là người đồng tính, tuy cũng không nghe nói Hàn Trạch thích mỹ nhân nào. Nhưng người bình thường đều sẽ cho rằng hắn thích người khác phái!
Nhưng hành động hôm nay của Hàn Trạch khiến Kỳ Thương an tâm hơn rất nhiều.