Mạt Thế Trọng Sinh Chi Kỳ Thương

Chương 12: Tai nạn giao thông

Sau khi Hàn Trạch cúp điện thoại, xoay người đi vào phòng bếp, đem đồ ăn chừa lại cho Kỳ Thương vào không gian.

“Tiểu Kỳ, dậy nào, ăn một chút rồi ngủ tiếp.” Hàn Trạch đặt mu bàn tay lên trán Kỳ Thương, thấy cậu không bị sốt mới yên tâm.

Kỳ Thương cử động cơ thể, liền cảm giác eo không còn là của mình nữa. Hàn Trạch thấy thế, nhanh chóng tiến lên đỡ Kỳ Thương ngồi dậy, để Kỳ Thương dựa vào người mình, sau đó cầm chén cháo bằng một tay, dùng muỗng múc một muỗng cháo nhỏ, đưa lên miệng nếm thử nhiệt độ, cảm thấy độ ấm vừa vặn mới đút cho Kỳ Thương ăn.

Kỳ Thương thấy một màn như vậy, đỉnh đầu lập tức bốc khói. Vội vàng vận chuyển dị năng chạy khắp cơ thể mấy lần, thẳng đến khi cảm thấy không có chỗ nào không khoẻ mới ngừng lại. Kỳ Thương cảm giác được ấm áp trên môi, cảm thấy không nên tránh khỏi cái ôm của Hàn Trạch, ngoan ngoãn há miệng ăn cháo Hàn Trạch đút, cho dù chỉ là một chén cháo gạo kê bí đỏ đơn giản, Kỳ Thương lại nếm được hương vị tình yêu từ bên trong.

Chưa từng được người chăm sóc yêu thương, cho dù là ba Kỳ mẹ Kỳ, giữa bọn họ cũng chỉ giống những gia đình bình thường khác, tuy ấm áp, lại không có hành động thân mật như vậy. Trái tim Kỳ Thương đập liên hồi, trên mặt cũng hơi ửng đỏ.

Hàn Trạch thấy một màn này, đôi mắt thâm thuý, buồn chén cháo xuống, cẩn thận đến gần Kỳ Thương, dùng miệng lau đi vệt cháo dính trên khoé môi cậu, vừa lòng nhìn gương mặt Kỳ Thương càng ngày càng đỏ.

Hàn Trạch nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Kỳ Thương, sau đó dùng đầu lưỡi chậm rãi cạy đôi môi đang mím chặt của Kỳ Thương ra, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại an tĩnh ngây ngốc bên trong, mυ'ŧ mạnh một cái. Sau đó chậm rãi dẫn đường cho đầu lưỡi mềm mại kia, quấn quýt cùng nhau, toàn bộ không gian tràn ngập hương vị của tình yêu.

Kỳ Thương nghe tiếng nước tí tách bên tai, gương mặt đỏ ửng chậm rãi lan ra vành tai.

Cũng may Hàn Trạch còn có chừng mực, sau khi thâm nhập một lát liền chậm rãi lui ra ngoài, giữa hai đôi môi còn kéo theo một sợi chỉ bạc, Hàn Trạch cẩn thận lau đi, múc cơm trên bàn vào chén, sau đó, gắp đầy một chén đồ ăn, cầm lấy đôi chuẩn bị tiếp tục công việc đút Kỳ Thương ăn cơm.

Kỳ Thương nhanh chóng xốc chăn xuống giường, may mắn sau mỗi lần như vậy như vậy, Hàn Trạch luôn giúp cậu rửa sạch cơ thể, sau đó mặc đò ngủ chi cậu, tránh cho Kỳ Thương xấu hổ.

Kỳ Thương cầm lấy chén đũa trong tay Hàn Trạch, đi đến bàn ngồi ăn, đồ ăn thật ngon, đã vài ngày không ăn đồ ăn Hàn Trạch nấu, cảm thấy rất không quen.

May mắn, người này còn ở bên cạnh mình!

Kỳ Thương cơm nước xong, hai người chuẩn bị ra ngoài tản bộ, thuận tiện khám phá lhoong gian của Hàn Trạch. Nhưng khi hai người đi ra nhà chính, liền nhìn thấy hoàng cảnh bên ngoài rất khác so với hôm qua, thậm chí khiến Kỳ Thương có một loại cảm giác quen thuộc mạnh mẽ, đây…… Đây không phải không gian của cậu sao, sao lại chạy tới không gian của Hàn Trạch, hơn nữa không gian của Hàn Trạch vẫn còn ở đây, chẳng lẽ ở thời điểm bọn họ không biết, hai cái không gian đã tiến hành dung hợp, tại sao?

Không gian đích xác đã xảy ra biến dạng lớn, cửa lớn phía trước nhà chính không thấy đâu, thay vào đó là một mảnh ruộng thuốc rất lớn, ruộng thuốc lấp lánh ánh bạc, hiển nhiên là linh dược. Mà phía sau nhà chính, là thành quả cố gắng của Kỳ Thương trong khoảng thời gian này, từng mảnh ruộng trồng rau củ sinh cơ bừng bừng và rất nhiều cây ăn quả sai trái.

Bên cạnh nhà chính là căn nhà gỗ trong không gian của Kỳ Thương, tuy kiến trúc bất đồng với nhà chính, nhưng hiển nhiên, hai kiến trúc đặt cạnh nhau, không hề có cảm giác lạc quẻ.

Hai bên nhà chính là một biển hoa, các loại hoa cỏ Kỳ Thương từng thấy hoặc chưa từng thấy, thi nhau nở rộ, phía trước là một mảnh cỏ xanh biếc, hợp với rừng rậm và núi cao nơi xa, bầu trời trong xanh, ngẫu nhiễn còn có một đám mây màu trắng bay qua, có đám mây nhìn giống như một ngọn núi. Phía trước nữa là dược viên, chính là chỗ sương mù mênh mông lượn lờ, Kỳ Thương suy đoán kia hẳn là nơi trồng cây thuốc.

Ngắm nhìn không gian còn đẹp hơn tiên cảnh nơi hạ giới, Kỳ Thương chợt nghĩ thật nên thơ, nếu có thêm một trận mưa thì thật tốt!

Kỳ Thương đen mặt kéo Hàn Trạch trốn dưới mái hiên nhà chính, thật là, nói đến là đến, trong không gian mưa bụi mênh mông, toàn bộ không gian bịt kín một tầng cảm giác thần bí, làm không gian có vẻ càng thêm xa xưa trống trải, cũng càng có cảm giác tiên cảnh. Vạn vật trong không gian dưới cơn mưa có vẻ càng thêm tràn đầy sức sống.

Kỳ Thương thậm chí có cảm giác thấy được biểu tình vui mừng trên người chúng.

“Chủ nhân,” Tiểu Trạch đột nhiên xuất hiện trong lòng ngực Kỳ Thương, Kỳ Thương cả kinh, phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua Hàn Trạch, thấy Hàn Trạch chỉ mỉm cười nhìn mình, không có bất luận ý muốn dò hỏi nào, Kỳ Thương thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, đáy lòng lại vô cớ sinh ra vài phần mất mát.

“Sao Tiểu Trạch lại vào được, Huyền đâu?” Kỳ Thương vuốt ve cái bụng lại béo thêm một vình của Tiểu Trạch, xúc cảm hình như càng tốt hơn. Chuyên chú với xúc cảm trên tay, người nào đó không chú ý tới Hàn Trạch bên cạnh nghe thấy hai chữ “Tiểu Trạch” liền nhướng mày, trong mắt nhanh chóng xẹt qua ánh sáng.

“Chủ nhân, Huyền còn đang ngủ say, Tiểu Trạch có thể tiến vào, đương nhiên là vì không gian của chủ nhân và Trạch chủ nhân đã dung hợp, chủ nhân, ngươi mau nhìn ngực mình xem, có phải có một đóa hoa sen Tịnh Đế hay không, trước ngực Trạch chủ nhân hẳn cũng có một đóa.” Móng vuốt Tiểu Trạch bắt lấy quần áo Kỳ Thương, bò lên vai Kỳ Thương.

(Tịnh Đế liên hay hoa sen Tịnh Đế là hai hoa đoá sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, xưa kia được dành dâng lên cho vua nên có tên là "Tịnh Đế".)

Kỳ Thương kéo áo của mình ra, quả nhiên nhìn thấy trước ngực có một đóa hoa sen màu xanh lục, hoá ra đây là hoa sen Tịnh Đế, xác thật rất khác so với hoa sen bình thường. Kỳ Thương nhìn về phía Hàn Trạch, chỉ thấy Hàn Trạch cũng kéo áo ra, Kỳ Thương liếc mắt một cái liền thấy được đoá hoa màu đen trước ngực Hàn Trạch giống hệt hoa sen Tịnh Đế trước ngực mình.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có vài phần vui mừng, trên người người yêu có ‘hình xăm’ giống mình, nhẫm lại, là một chuyện hạnh phúc, chỉ là, điều khiến Kỳ Thương bất mãn chính là, tại sao màu sắc lại không giống nhau?

Hai người sửa sang lại quần áo, Hàn Trạch xoa xoa đầu Kỳ Thương, “Tiểu Kỳ, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Kỳ Thương sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến cái không gian này, cùng với chuyện mình trọng sinh, còn có mạt thế sắp đến, có lẽ, mình cho rằng gạt Hàn Trạch, là muốn tốt cho Hàn Trạch căn bản không đúng. Hai người yêu nhau, xác thật không nên có giấu giếm, có giấu giếm nghĩa là có ngăn cách, rất nhiều người yêu nhau đều bởi vì hiểu lầm nho nhỏ như vậy, mà không thể tiếp tục ở bên nhau.

Kỳ Thương nhìn Hàn Trạch trước mắt đang cổ vũ mình, trong lòng hạ quyết tâm.

Trong không gian đã hết mưa, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống, chiếu vào nước mưa, phản xạ ra rất rất nhiều ánh sáng mỹ lệ.

Kỳ Thương và Hàn Trạch đi trên con đường nhỏ dưới những hàng cây ăn quả, Hàn Trạch lẳng lặng nghe những chuyện xưa thuộc về Kỳ Thương, nhân sinh hắn chưa từng tham dự.

……

“Em ở mạt thế ngây người 5 năm, cuối cùng, không cẩn thận bị Kỳ Dương và Cổ Phong tính kế, chết dưới móng vuốt tang thi.” Kỳ Thương hiện tại đã có thể bình tĩnh nói ra tên hai người kia, nổi hận trong lòng cũng bởi vì sự tồn tại của Hàn Trạch mà chậm rãi nhạt dần, thay vào đó là cảm giác đối với người xa lạ, Hàn Trạch tự nhiên chú ý tới, Kỳ Thương như vậy lại làm hắn càng thêm đau lòng và yêu thích.

“Sau đó, dưới sự trợ giúp của Tiểu Trạch, em quay về thời điểm bốn tháng trước khi mạt thế đến, sau đó gặp được anh, hiện tại cách mạt thế còn ba tháng, có phải không thể tưởng tượng được đúng không, nếu không phải em tự mình trải qua, chính em cũng……” Hàn Trạch đột nhiên ôm lấy cậu, cắt ngang lời cậu nói.

“Không cần lo lắng, có anh đây!” Chỉ đơn giản mấy chữ, lại làm nỗi lòng bỗng nhiên dâng lên của Kỳ Thương bình tĩnh lại.

Đúng vậy, hiện tại cậu không lẻ loi một mình, cậu cũng có người để dựa vào, có thể yên tâm giao phía sau cho đối phương, không cần lo lắng tùy thời sẽ bị phản bội. Thật tốt, Kỳ Thương nghĩ thầm.

Kỳ Thương và Hàn Trạch thương lượng xem trước khi mạt thế đến nên chuẩn bị những gì, Kỳ Thương phát giác chỉ số thông minh của người nào đó quả nhiên không phải thứ mình có thể so, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã liệt kê ra toàn bộ đồ cần chuẩn bị, so với Kỳ Thương còn chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ toàn diện hơn rất nhiều.

Vì có thể ứng đối mạt thế thật tốt, Kỳ Thương ở lại không gian tu luyện dị năng, tuy không có tinh hạch, nhưng năng lương trong không gian rất sung túc, đối với Kỳ Thương hiện tại mà nói, như vậy đã đủ rồi.

Mà Hàn Trạch ra khỏi không gian, bắt đầu bước chuẩn bị cuối cùng trước khi mạt thế đến.

Dưới một loạt mệnh lệnh Hàn Trạch đưa ra,

Ở Hàn Trạch hạ đạt một loạt mệnh lệnh sau, tất cả công ty thuộc công ty Thuỷ Thiên của Hang Trạch bắt đầu bận rộn, bất quá, tất cả mọi người đều rata vui mừng, bởi vì sẽ được nhận tiền lương gấp đôi.

Ở một mốc giao thông quan trọng, đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, tiếng còi xe cảnh sát từ xa tới gần, những chiếc xe xung quanh chậm rãi dừng lại, hiện trường tai nạn dần dần vây đầy người, trên đường phố phồn hoa, các loại âm thanh chửi bậy ầm ĩ không dứt. Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương và xe cảnh sát cùng nhau đến, cảnh sát sơ tán người dân, nhân viên cứu hộ nhanh chóng nâng những người bị thương lên cáng, tính cả tài xế xe tải gây tai nạn, trong vụ tai nạn này tổng cộng có ba người bị thương ở các mức độ khác nhau.

“Điền chủ nhiệm, thiết bị nhận dạng cho thấy người này bị thương nặng ở chân.” Y tá Tiểu Khang cầm thiết bị nhận dạng chỉ vào nửa thân dưới huyết nhục mơ hồ của người bị hại, “Người này tên Kỳ Dương, nam, 20 tuổi, đang học đại học; người bên kia đã hôn mê, trên người không có vết thương rõ ràng, tên Cổ Phong, nam, 24 tuổi, người sáng lập tập đoàn Phong Dương; tài xế xe tải bị gãy tay, nam, 35 tuổi, 10 năm làm tài xế, không phải say rượu lái xe, bước đầu phỏng đoán hẳn là mệt mỏi trong lúc lái xe.”

Tiểu Khang vừa nói, vừa ghi chép tình huống, sau đó bỏ thiết bị nhận dạng xuống, giúp Điền chủ nhiệm xử lý vết thương cho nạn nhân.

“Kéo,” Điền chủ nhiệm vươn tay trái, Tiểu Khang nhanh chóng lấy kéo trong khay đưa cho Điền chủ nhiệm.

Tiểu Khang nhìn ống quần của Kỳ Dương bị cắt ra, lộ ra chân trái huyết nhục mơ hồ, nói: “Điền chủ nhiệm, cái này, có phải có hơi nghiêm trọng hay không?”

“Ừm, phỏng chừng phải cắt chân, tình huống cụ thể vẫn phải chờ tới bệnh viện, kiểm tra cẩn thận rồi nói.” Điền chủ nhiệm đơn giản rửa vết thương dính đầy máu và vải quần, đứng dậy nói.

Tiểu Khang đồng tình nhìn Kỳ Dương đang hoin mê, một thanh niên trẻ tuổi như vậy, nếu biết mình sẽ mất đi một chân, không biết có thể thừa nhận nổi hay không?

“Thấy nhiều liền chết lặng,” Điền chủ nhiệm nhìn biểu cảm của Tiểu Khang liền biết chuyện gì, “Y giả nhân tâm, nhưng có vài thời điểm, hành động càng quan trọng hơn đồng tình, sau này cậu sẽ hiểu.”

“Tuy không hiểu rõ, bất quá, tôi sẽ cố gắng hết mình!” Tiểu Khang tràn ngập nhiệt tình, nhanh chóng theo Điền chủ nhiệm đi xử lý vết thương cho nạn nhân tiếp theo.

Trên chiếc xe Mercedes-Benz màu đen cách hiện trường tai nạn không xa, hai người chứng kiến thảm kịch xảy ra, hoặc là nói, là hai ngươi tạo ra sự cố này.

“Hazz, thật đáng tiếc, cư nhiên như vậy mà chưa chết,” Tôn Băng nhăn mặt, trong mắt lại tràn đầy hưng phấn.

Thượng Quan Tín Hàm xoa xoa đầu Tôn Băng, “Xong việc rồi, đi thôi, về nhà.” Nói rồi khởi động xe, lái về con đường bên kia.

“Này, từ từ, không phải anh về nhà sao? Đây không phải đường về nhà tôi sao? Có phải anh đi nhầm đường rồi hay không?” Tôn Băng nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, vội vàng hỏi, tên con mọt sách này ngàn vạn lần đừng đến nhà hắn nha, giáo huấn lần trước không cần quá rõ ràng.

“Em yêu, anh đã không còn nhà để về, em nỡ để anh lưu lạc đầu đường xó chợ sao?” Tôn Băng giật giật khóe miệng, tuy trong lòng một ngàn lần, một vạn lần không muốn, nhưng, “Anh lại cãi nhau với người nhà?” Vẫn nhịn không được mà mềm lòng.

Ý cười trong mắt Thượng Quan Tín Hàm tức khắc tiêu tán, “Đúng vậy, vĩnh viễn cãi nhau, sau này ở Thượng Quan gia, sẽ không có một người như anh nữa.”

“Nghiêm trọng vậy sao, vậy sau này anh phải làm sao?” Tuy Tôn Băng tức giận người này luôn giở trò lưu manh với mình, còn hung dữ với mình, nhưng gặp phải vấn đề nguyên tắc, Tôn Băng vẫn không thể mặc kệ.

“Về sau, anh chính là người của bảo bối nhỏ, có vui không?” Thượng Quan Tín Hàm nói xong, trong lòng có chút khẩn trương, khóe mắt nhìn chằm chằm Tôn Băng, không buông tha một biểu cảm nào của hắn.

Tôn Băng nghĩ tới gia đình phức tạp của Thượng Quan Tín Hàm, trong lòng có hơi nặng nề. Tuy Thượng Quan trước mặt người ngoài có hơi không đứng đắn, nhưng, Tôn Băng biết kia chẳng qua là phương thức Thượng Quan bảo vệ bản thân.

“Được rồi, dù sao tôi cũng không có người nhà, về sau chúng ta chính là người một nhà.” Nhìn khoé miệng sắp kéo đến tận mang tai của Thượng Quan Tín Hàm, Tôn Băng lại bỏ thêm một câu, “Bất quá, sau này anh không được bắt nạt tôi, không được hung dữ với tôi, bằng không…… Bằng không……”

“Bằng không thế nào, bảo bối nhỏ thật đáng yêu.” Nói rồi, Thượng Quan Tín Hàm vươn một bàn tay xoa xoa đầu Tôn Băng, mái tóc ngắn ngủn, đâm vào khiến trong lòng Thượng Quan Tín Hàm ngứa ngáy.

“Bằng không tôi liền bỏ nhà trốn đi, còn nữa, không được nói tôi đáng yêu, tôi là một người đàn ông chân chính!” Tôn Băng bĩu môi, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Thượng Quan Tín Hàm một cái, “Nghiêm túc lái xe đi.”

“Được, được, bảo bối nhỏ thật hung dữ……” Thượng Quan Tín Hàm quay đầu nhìn phía trước, trong mắt lại có một tia lệ quang, bảo bối nhỏ của y luôn dễ dàng mềm lòng như vậy, thế này bảo y làm sao buông tay được.

“À, tôi phải gọi điện thoại cho lão đại, nói cho anh ấy biết mọi chuyện đã thành công, nếu không, chúng ta trực tiếp đến nhà đại tẩu đi, lão đại chắc chắn đang ở đó.” Tôn Băng nói rồi liền bắt Thượng Quan quay đầu xe.

“Em bình tĩnh một chút, vẫn nên gọi điện thoại đi, chẳng lẽ em muốn đi phá hư thế giới hai người của lão đại và đại tẩu sao?” Thượng Quan Tín Hàm ngăn cản Tôn Băng nghĩ gì làm đó, quả nhiên không có y là không được mà!

“Cũng đúng, vẫn nên gọi điện thoại tương đối tốt hơn.” Tôn Băng nghĩ đến chuyện sau khi lão đại bị quấy rầy sẽ phóng ra hàn khí, cơ thể run lên, thôi bỏ đi. Tôn Băng lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho Hàn Trạch.

“Lão đại, là tôi,……Ừm, đã xong,…… Tín Hàm ở bên cạnh,…… À, tạm biệt, lão đại.” Tôn Băng khó hiểu nhìn di động, lẩm bẩm nói: “Lão đại sao thế nhỉ?”

“Sao vậy, lão đại nói gì với em, bộ dáng như mất hồn mất vía?” Thượng Quan Tín Hàm dừng xe trong bãi đỗ xe, tháo dây an toàn ra, ghé sát đầu vào trước mặt Tôn Bằng.

Tôn Băng duỗi tay đẩy cái mặt của người nào đó ra, “Lão đại nói, nếu ba tháng sau, gặp phải phiền phức, có thể đi tìm hắn. Chúng ta sẽ gặp phải phiền phức gì chứ? Còn là ba tháng sau.”

“Đừng nghĩ nữa, đến lúc đó gặp phải rồi nói sau, đi, về nhà.” Thượng Quan nắm lấy bàn tay có chút lạnh của Tôn Băng, chạy lên lầu.

“A, buông tay ra…… Anh……”