Tiểu Trạch nhảy lên giường lớn mềm như bông, “Cái này phải xem tình huống, nếu chỉ là dung hợp sơ cấp, chỉ cần mấy tiếng là được, đương nhiên, nếu, Trạch chủ nhân có thể trở thành ký chủ định mệnh của Huyền, có khả năng cần thời gian ba đến năm ngày, thời gian càng dài, chứng tỏ dung hợp càng hoàn thiện, mạt thế đến, năng lượng dị năng Trạch chủ nhân thức tỉnh được sẽ càng mạnh.”
Kỳ Thương nghĩ đến mạt thế, trong lòng cũng không nóng nảy nữa, nghĩ thầm, vẫn nên dung hợp hoàn toàn mới tốt.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Thương thấy Hàn Trạch vẫn như cũ không có bất luận dấu hiệu tỉnh lại nào, thật sự không yên tâm để Hàn Trạch ở nhà một mình, vì thế, Kỳ Thương một tay ôm Hàn Trạch, lắc mình vào không gian. Nhìn không gian chồng chất các loại cây ăn quả, trong lòng không nhịn được dâng lên một niềm tự hào, Kỳ Thương đi vào nhà gỗ, nhẹ tay đặt Hàn Trạch lên giường.
Kỳ Thương cúi người hôn hôn trán Hàn Trạch, đứng dậy đi đến nhà kho ngầm, lấy rất nhiều bọc nhỏ đựng hạt giống rau củ quả, đặc biệt là hạt giống dưa hấu và dâu tây.
Kỳ Thương vùi mấy loại cây giống xuống đất, lấp một lớp đất lên trên, sau đó tưới nước. Sau khi ra khỏi không gian, Kỳ Thương xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, quyết định đi ra ngoài ăn.
Kỳ Thương lái xe đến một nhà hàng tư nhân, lúc bày không phải giờ ăn cơm, cho nên bên trong nhà hàng rất ít người, nhưng đối với người chưa ăn sáng như Kỳ Thương mà nói, yên tĩnh mới tốt.
“Hoan nghênh quý khách, tiến sinh, mời bên này.” Nhân viên phục vụ dẫn Kỳ Thương tới vị trí gần cửa sổ, sau đó liền có nhân viên phục vụ khác đến dò hỏi.
“Tiên sinh, đây là thực đơn,” Nói rồi đưa thực đơn cho Kỳ Thương. “Xin mời chọn món.”
Kỳ Thương nhận lấy thực đơn, nhìn đủ loại món ngon trên thực đơn, cậu gọi một loạt đồ ăn, sau đó dưới ánh mắt khϊếp sợ của nhân viên phục vụ, bình tĩnh gật gật đầu.
“Được, tiên sinh, xin chờ một lát.” Nhân viên phục vụ pha một ly trà cho Kỳ Thương xong mới cầm thực đơn đi khỏi.
Kỳ Thương nhìn bồn hoa lay-ơn bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, có lẽ nên mua một ít hạt giống hoa trồng trong không gian, ở mạt thế, không gian tương đương với một ngôi nhà khác của bọn họ, đương nhiên phải thật thoải mái.
Kỳ Thương nhìn đồ ăn đủ sắc hương vị trên bàn ăn, nghĩ thầm, vẫn là vợ nhà mình tốt! Điều này khiến ý tưởng muốn mua đồ ăn nấu sẵn bỏ vào không gian của Kỳ Thương nháy mắt tiêu tan, có vợ, quả thực không cần lo lắng không có đồ ăn ngon, bất quá, dưa chua ở đây không tệ, có lẽ có thể học làm, lấy rau củ trồng trong không gian làm dưa, hương vị chắc chắn càng thêm thơm ngon.
Ý tưởng này vừa loé lên, Kỳ Thương tăng nhanh tốc độ ăn cơm, dưới tình huống thỉnh thoảng có người nhìn, Kỳ Thương bình tĩnh quét sạch đồ ăn trên bàn vào bụng, thuận tiện ợ một cái.
Kỳ Thương vẫy vẫy tay, “Dưa chua của các người làm thế nào vậy? Ngon quá.”
“Xin chờ một lát.” Nhân viên phục vụ kia xoay người đi về phía phòng bếp, chỉ chốc lát sau. một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp, đầu đội một cái mũ màu trắng đi theo nhân viên phục vụ ra ngoài.
“Xin chào, tôi là bếp trưởng ở đây, tôi tên Hạ Hà, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?” Hạ Hà hơi mỉm cười nhìn Kỳ Thương, hỏi.
Kỳ Thương chỉ chỉ cái bàn chỉ còn lại chút nước canh, “Tôi muốn học phương pháp làm dưa chua, không biết có tiện không?”
“Có thể, mời đi bên này, sau bếp vừa lúc đang chuẩn bị làm dưa chua, ngài có thể ở bên cạnh quan sát.” Nói rồi, xoay người đi trước dẫn đường.
Kỳ Thương nhìn phòng bếp bận rộn nhưng có trật tự, có thêm vài phần hảo cảm đối với nhà hàng tư nhân này. Kỳ Thương dưới sự chỉ dẫn của Hạ Hà, đi tới một căn phòng được ngăn cách với phòng bếp. Bên trong đang rửa củ cải và cải bắp, Kỳ Thương đứng bên cạnh nghiêm túc quan sát, cố gắng ghi nhớ mỗi một chi tiết.
Củ cải và cải bắp sau khi rửa sạch được đặt lên một cái sàng để phơi khô, sau đó khử trùng bình đựng dưa chua, tiếp theo là trộn gia vị, gia vị bao gồm ớt, sinh khương, vỏ quế, bát giác,... Trộn gia vị xong, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, sau nữa là pha nước muối, nước được đem đi đun sôi, sau đó bỏ vào lượng muối vừa phải.
Bỏ củ cải và cải bắp vào bình, bỏ vào khoảng nửa bình thì rải một lớp gia vị đã trộn lên, sau đó tiếp tục bỉ củ cải và bắp cải vào đến khi đầy bình, phải bỏ tràn cả cổ bình mới ngừng. Dùng tay ấn củ cải và bắp cải xuống chừa chút khoảng trống, Sau đó đổ nước muối đổ nguội vào, nước muối nhất định phải đổ vừa ngập củ cải và bắp cải (còn có thể rắc một chút giấm, đường tăng khả năng tiêu độc, phòng ngừa bị mốc), cuối cùng đậy nắp bình lại thật chặt.
Sau đó đổ nước bao quanh cái bình, phương pháp làm dưa chua chỉ đơn giản như vậy, đợi vài ngày sau, củ cải và bắp cải bên trong biến thành màu nâu là có thể ăn.
Kỳ Thương thanh toán tiền xong, định đi mua vài cái bình đựng dưa chua bỏ vào không gian, lúc nào muốn ăn dưa chua là có thể làm ngay.
Sau khi dạo một vòng quanh chợ, trong không gian của Kỳ Thương có thêm rất nhiều bình đựng dưa chua lớn nhỏ không đồng nhất.
Sau khi trở lại biệt thự, Kỳ Thương nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập, Kỳ Thương lên lầu, cầm điện thoại Hàn Trạch lên, vốn định ấn tắt, lại không cẩn thận ấn nghe, bên kia tryền đến tiếng nói vội vã, người kia nói tiếng Anh, Kỳ Thương cũng dùng tiếng Anh trả lời. Sau một lúc trao đổi, Kỳ Thương cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Hoá ra Hàn Trạch có một trang trại rượu ở Pháp, trang trại rượu này phát triển rất tốt, đi theo lộ tuyến cao cấp, chủng loại rượu cũng rất nhiều, nguyên liệu đều là tự sản xuất, giá trị tương đối cao, nhưng chất lượng cũng không phải điều mà các trang trại rượu khác có thể so sánh.
Không lâu trước đây, có một trang trại rượu được thành lập ở nước Anh, chủng loại và chất lượng rượu không kém hơn bọn họ, nhưng giá cả lại thấp hơn rất nhiều, rất nhiều khách hàng có mới có cũ đều đã bị trang trại rượu đó cướp đi.
Người phụ trách bên kia gọi điện thoại tới để hỏi Hàn Trạch nên xử lý thế nào, Kỳ Thương nghĩ nghĩ, hình như trong không gia không có rượu, đây không phải vừa lúc sao, đang buồn ngủ thì có người đưa gối tới.
Kỳ Thương nói rõ quan hệ giữa mình với Hàn Trạch, sau đó nghiêm túc thương nghị với người phụ trách một phen. Cuối cùng, Kỳ Thương chỉ cần ngồi chờ trang trại rượu vận chuyển rượu tới là được.
Vài ngày sau, không gian của Kỳ Thương lại thu vào một đám vật tư, ngay lúc Kỳ Thương chuẩn bị vào bếp nấu cơm, trong đầu bỗng truyền đến giọng nói của Tiểu Trạch.
Mấy ngày nay Tiểu Trạch vẫn luôn ngốc bên cạnh Hàn Trạch, so với Kỳ Thương, nó càng quan tâm quá trình dung hợp giữa Hàn Trạch và Huyền hơn. Cho nên, một khi Hàn Trạch có dấu hiệu tỉnh lại, Tiểu Trạch sẽ lập tức biết ngay.
Kỳ Thương lập tức buông trái ớt trong tay xuống, tiến vào không gian, liền nhìn thấy Hang Trạch đang đứng dậy, Kỳ Thương vội vàng tiến lên đỡ hắn.
Mấy ngày nay Hàn Trạch vẫn luôn nằm trên giường, tứ chi có chút cứng đờ, tuy Kỳ Thương đã mát xa giúp hắn, nhưng cũng không có hiệu quả, nhìn bộ dáng hiện tại của Hàn Trạch là biết.
“Anh cảm thấy thế nào?” Kỳ Thương cẩn thận mà nhìn Hàn Trạch, theo lý mà nói, Hàn Trạch và Huyền dung hợp, vậy trên người Hàn Trạch cũng sẽ có một cái không gian mới đúng, nhưng Kỳ Thương lại sợ Hàn Trạch nhất thời không thể tiếp thu, rốt cuộc sống trong thế giới khoa học kỹ thuật hai mươi mấy năm, muốn tiếp thu một việc phi khoa học, phi nhân loại, phi hiện thực thế này, đối với người bình thường mà nói, có hơi khó khăn.
Kỳ Thương là bởi vì từ mạt thế trở về, cậu đã trải qua mạt thế và trọng sinh, còn có cái gì không thể!
Nhưng hiển nhiên, năng lực tiếp thu của Hàn Trạch không phải mạnh bình thường. “Không có gì, chỉ là trong cơ thể có nhiều thêm một cái không gian, anh mang em vào xem.” Nói rồi, chuẩn bị kéo tay Kỳ Thương vào không gian.
“A, từ từ……” Kỳ Thương còn chưa nói xong, người đã ở trong một không gian khác không thua gì không gian của mình, thấy Hàn Trạch và mình ngồi trên cỏ, Kỳ Thương bất đắc dĩ đứng lên.
Hàn Trạch hoạt động tay chân vài cái, đã có thể hành động linh hoạt.
Hàn Trạch kéo tay Kỳ Thương, “Đi, chúng ta đi xem.”
“Nơi này là một vườn thuốc, bên trong trồng rất nhiều loại thảo dược thường thấy và thảo dược hi hữu. Bên này, nơi lóe ánh huỳnh quang, chính là linh dược. Còn có bên này, nơi bị sương mù che khuất, là dược thực (cây thuốc), cụ thể là cái gì, trước mắt hình như còn chưa có quyền hạn, đại khái về sau là có thể thấy. Bên này, về sau chúng ta sẽ ở đây, thế nào?” Hàn Trạch chỉ vào kiến trúc cổ cao lớn trước mặt, tựa như toà nhà của gia đình giàu có thời xưa, không, có lẽ còn khí phái hơn.
Kỳ Thương nhìn phong cách ngôi nhà trước mắt hoàn toàn bất đồng với ngôi nhà trong không gian của mình, nghĩ thầm: ‘Vì sao nhà của mình lại nhỏ như vậy, nhỏ cũng thôi đi, còn là một ngôi nhà gỗ không có gì bên trong. Nhìn ngôi nhà trước mặt, chẳng lẽ đây là cái gọi là vương bát chi khí?!
("Vương bát chi khí" là cách đọc chệch từ "vương bá chi khí" để chỉ 1 người có khí thế lãnh tụ trời sinh, khiến người khác không biết từ khi nào cảm thấy dễ tin tưởng những gì người đó nói và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ.)
Hàn Trạch ghé sát vào người Kỳ Thương, hôn một cái lên mũi Kỳ Thương, “Tiểu Kỳ, làm sao vậy, chúng ta vào xem đi, về sau đây là nhà của chúng ta.”
“Nhà?!” Kỳ Thương hoàn hồn, trong lòng có hơi chua xót, đi theo Hàn Trạch vào tòa đình viện cổ kính, từ bên ngoài nhìn bào, tuy rằng rất cao lớn, nhưng bên trong hiển nhiên không giống Kỳ Thương tưởng tượng.
Từ cửa lớn đi vào chính là một khoảng sân rộng lớn, bốn phía đều có hành lang, trên hành lang có điêu khắc rất nhiều bức hoạ tinh tế, sinh động như thật, có hoa có cỏ, có động vật, còn có một vài hình bức hoạ trừu tượng không biết là gì.
Đi qua khoảng sân, có thêm một cánh cửa nhỏ. Đẩy cửa ra, bên trong là nhà chính. Bên cạnh nhà chính có một hồ nước, hoa sen trong hồ đang nở rộ, lá sen xanh biếc cành làm nổi bật sự thanh khiết của hoa sen.
Phía sau nhà chính là núi cao.
“Núi cao?!” Kỳ Thương không khỏi kinh hô ra tiếng, cậu vốn dĩ cho rằng phía sau sẽ có núi giả nước chảy linh tinh, vô dụng nhất cũng nên có một cái hoa viên.
Quả nhiên, không có lừa bịp nhất, chỉ có lừa bịp hơn. Núi giả biến thành núi thật, Kỳ Thương cũng chưa từng rối rắm nhiều như thế.
Chỉ là Hàn Trạch bên cạnh thấy sắc mặt Kỳ Thương đổi tới đổi lui thật sự rất thú vị, vì thế nhịn không được cắn một ngụm trên má Kỳ Thương, để lại một dấu răng nho nhỏ. Kỳ Thương xoay người giữ chặt Hàn Trạch phía sau, ấn môi mình lên đôi môi mỏng kia.
Hàn Trạch ôm chặt Kỳ Thương làm sâu nụ hôn này. Hai người đã mấy ngày không thân thiết với nhau, đều là thân thể tuổi trẻ, lại đang trong giai đoạn nồng cháy.
Đợi hai người dừng lại, đã đến giờ ăn cơm. Hàn Trạch nhẹ nhàng đặt Kỳ Thương đang ngủ say xuống, đứng dậy rời khỏi không gian, nhìn thấy bán thành phẩm trong phòng bếp, Hàn Trạch nghĩ tới người đang ngủ ngon lành trong không gian, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Nhưng lại nghĩ đến không gian đột nhiên có được, trong mắt Hàn Trạch ánh lên vẻ suy nghĩ sâu xa, khác thường tất có biến, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng Hàn Trạch không nghĩ tới, chuyện sắp xảy ra sẽ lớn như vậy, thậm chí điên đảo toàn bộ thế giới.
“Alo, là tôi,……, tôi biết,……, chuyện này ngừng ở đây, cứ làm theo Tiểu Kỳ nói.” Hàn Trạch cúp điện thoại, trợ lý nói với hắn chuyện xảy ra bên ngoài trong khoảng thời gian hắn ngủ say trong không gian.
Đoạn thời gian này, đề tài về bệnh dại đã hạ nhiệt, không còn nhìn thấy chuyện người bị bệnh dại cắn người trên đường nữa, có chút kỳ lạ.
Tiểu Kỳ xử lý trang trại rượu ở nước Pháp, tuy có hơi kỳ lạ, bất quá chỉ cần Tiểu Kỳ muốn là được, chỉ là, Hàn Trạch có cảm giác Tiểu Kỳ đang có chuyện gạt hắn, chẳng lẽ là ảo giác?
Hàn Trạch nghĩ Kỳ Thương sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, vì thế ăn cơm trước. Sau đó, gọi điện thoại cho Tôn Băng.
Tôn Băng đang nhàm chán ở nhà trồng nấm, thấy cuộc gọi của lão đại, nhanh chóng cầm điện thoại lên: “Lão đại, anh rốt cuộc cũng nhớ tới huynh đệ, nói đi, lần này muốn trộm cái gì của đại tẩu, lão Tôn tôi nhất định giúp anh trộm, còn không để đại tẩu biết.”
Tôn Băng nhớ tới lần trước giúp lão đại đến nhà đại tẩu trộm đồ, bây giờ còn chưa đã thèm, từ sau khi xuất ngũ, đã lâu không hoạt động gân cốt, sảng khoái!
“Lần này có khả năng hơi phiền phức.” Hàn Trạch dựa vào lan can lầu hai, nhìn bầu trời đen như mực nơi xa.
Tôn Băng gãi gãi ót, “Lão đại, anh nói đi, lão Tôn tôi bảo đảm làm tốt!”
“Biết Cổ Phong chứ, chính là bạn trai cũ của đại tẩu cậu,” Lúc Hàn Trạch nói ba chữ bạn trai cũ, trong mắt hiện lên vẻ u tối.
“Gã ta thông đồng với Kỳ Dương làm tổn thương trái tim của Tiểu Kỳ. Mấy hôm trước, hai người bọn họ xuýt chút đã hại Tiểu Kỳ bị tai nạn giao thông. Làm sạch sẽ một chút, đừng để người khác bắt được nhược điểm.”
Hàn Trạch nghĩ nghĩ, lại dặn dò, nói: “Đi tìm Tín Hàm đi, có hắn ở đó, tôi càng yên tâm, hai người nhớ chú ý an toàn.”
“Được, lão đại,” Tôn Băng đau khổ nhìn điện thoại, kỳ thật hắn ta muốn nói, một mình hắn ta cũng có thể làm được. Tưởng tượng đến cảnh phải đi tìm tên mọt sách vừa phúc hắc vừa âm hiểm kia. Cả khuôn mặt Tôn Băng liền nhăn lại. Nhưng lời lão đại nói, hắn ta không dám không nghe, huống hồ, lời lão đại nói luôn đúng, trước kia, có vài lần không nghe lời lão đại, hậu quả đã nói lên tất cả.
Tôn Băng cẩn thận gọi cho tên mọt sách kia, hơn nữa còn thành khẩn khẩn cầu Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát, Tây Thiên Như Lai Phật Tổ: Tên mọt sách kia làm ơn đừng nghe điện thoại, đừng nghe điện thoại, đừng nghe điện thoại,……
“Alo, Tiểu Băng, rốt cuộc cũng tìm anh, anh còn tưởng em đã quên anh đây rồi chứ, thật bạc tình! Lâu như vậy cũng không tìm anh, anh đây……” Tôn Băng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên kia, tay run lên, điện thoại liền rơi xuống sô pha, hơn nữa thuận tiện ngắt cuộc gọi. Tôn Băng khóc không ra nước mắt, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tôn Băng run rẩy cầm lấy di động, vừa chuẩn gọi lại, tiếng đập cửa liền vang lên. Tôn Băng phản xạ có điều kiện muốn trài cửa sổ, kết quả vừa mới đặt một chân lên cửa sổ, đã bị người phía sau nắm cổ áo xách trở về.
Tôn Băng bị đè trên sô pha, trái tim như bị treo tới cổ họng. Mở to đôi mắt kinh hoảng thất thố nhìn người đang đè trên người mình, đôi tay đang chống trên ngực người nọ.
“Chạy? Chạy cái gì, hửm……” Thượng Quan Tín Hàm vừa lòng nhìn người dưới thân run lên, tay nhẹ nhàng xoa đầu người nọ, một dúm tóc ngố dựng đứng lên, “Đừng dùng loại này ánh mắt này nhìn anh, nếu không, anh không thể cam đoan sẽ không làm ra chuyện gì đâu, em nói đúng không, bảo bối nhỏ……” Thượng Quan Tín Hàm nói rồi buông Tôn Băng ra, đứng dậy, ngồi xuống một bên.
Tôn Băng nghe ba chữ “Bảo bối nhỏ”, cả người nổi lên một tầng da gà, sau khi Thượng Quan Tín Hàm đứng dậy, nhanh chóng co rúc vào góc sô pha bên kia, hận sô pha không thể dài thêm một chút, dài thêm một chút, một chút……